Ông Thành có ba cây vàng cất giữ phòng khi ốm đau, bệnh tật. Cả đời làm lụng vất vả, ông chỉ có chừng ấy tài sản, coi như là của để dành lúc cuối đời. Con trai ông, tên là Duy, biết chuyện đó. Hồi ấy, Duy đang làm ăn thua lỗ, nghe đâu là do đầu tư vào một dự án thất bại. Vàng lúc ấy giá chỉ khoảng 80 triệu đồng/ cây. Duy về năn nỉ, thuyết phục bố cho vay ba cây vàng để “quay đầu”. Thương con, ông Thành đắn đo mãi rồi cũng gật đầu đồng ý. Duy hứa sau này làm ăn khấm khá sẽ trả lại gấp đôi.
Nhiều năm trôi qua, công việc của Duy dần đi vào ổn định. Anh mua được xe, xây được nhà, cuộc sống sung túc hơn trước rất nhiều. Giá vàng cũng tăng vọt, lên đến 120 triệu đồng/ cây. Ông Thành vẫn thỉnh thoảng nhắc khéo chuyện tiền bạc, nhưng Duy đều lờ đi, lấy lý do bận việc hoặc đang dồn tiền cho những dự án khác.
Một ngày kia, bà nhà ông Thành đổ bệnh nặng. Cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật, ông Thành đành phải hỏi Duy về món nợ cũ. “Con trai, giờ mẹ ốm rồi, bố cần tiền để lo cho mẹ,” ông Thành nói. Duy tỏ ra bực bội, khó chịu, nói rằng ông không thương con, đòi nợ vào lúc con đang cần tiền để phát triển sự nghiệp. “Bố không thấy con làm ăn vất vả thế nào à? Bố chỉ nghĩ đến cái món nợ của con thôi sao?” Duy nói như quát.
Ông Thành nghe con nói mà đau lòng. Ông không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ quay đi. Mắt ông rưng rưng. Ba cây vàng ấy là cả đời ông chắt chiu, là thứ ông dành dụm để lo cho vợ, cho con.
Hôm sau, Duy mang đúng ba cây vàng đến trả bố. Anh vứt mạnh xuống bàn, giọng bực dọc: “Đây, bố cầm lấy đi. Cứ bắt con phải trả cho bằng được, chắc bố mừng lắm”. Ông Thành lặng lẽ cầm lấy, rồi vội vàng mang vàng ra tiệm. Bà nhà ông đang nằm viện chờ phẫu thuật, ông không thể chần chừ thêm được nữa.
Ông Thành đưa ba cây vàng cho nhân viên tiệm vàng kiểm tra. Người nhân viên sau khi kiểm tra xong, nhìn ông Thành với vẻ mặt lạ lùng. “Ông ơi, đây là vàng giả,” anh ta nói. “Cả ba cây đều là vàng giả, được mạ một lớp mỏng bên ngoài thôi.”
Ông Thành nghe xong, mặt tái mét. Ông không thể tin nổi vào tai mình. Ông lảo đảo bước ra khỏi tiệm vàng, nước mắt giàn giụa. Vừa nãy, ông còn mừng vì nghĩ rằng có thể lo được tiền cho vợ. Giờ thì ông chẳng biết phải làm sao.
Sau khi ông Thành đau khổ mang vàng về nhà, ông không nói một lời. Ông chỉ lặng lẽ đi vay mượn khắp nơi để lo tiền cho bà. Nhưng vì chưa được chữa trị kịp thời nên bà Thành đã ra đi chỉ sau đó 1 tuần.
Duy nghe tin như s;et đánh ngang tai. Anh ta không ngờ mẹ lại mất nhanh đến vậy. Khi bố nói cần vàng để đưa cho mẹ chữa bệnh, anh chẹp miệng chắc lại bệnh người già. Anh cũng nghĩ rằng bố cố tình nói vậy để lấy cớ đòi vàng mình mà thôi. Không ngờ anh ta đã gây ra một lỗi lầm tày đình, cả đời không thể tha thứ.
Anh lao vội về nhà, nhìn người mẹ đã lạnh ngắt, môi tái nhợt nằm đó, anh ta quỳ xuống: “Bố, mẹ ơi! Con sai rồi!”
Ông Thành nhìn đứa con trai duy nhất, đôi mắt mệt mỏi già nua, ông giận đến nỗi chẳng còn cất lên được lời nào.Mặc Duy gào khóc thảm thiết, ông chỉ nắm tay người vợ tội nghiệp của mình những giờ cuối cùng trước khi người ta đưa bà ra đồng. Có thể sau này ông sẽ tha thứ cho Duy nhưng vết thương lòng sẽ mãi hằn sâu trong kí ức của ông.