×
×

Ham mác tiến sĩ, tôi vội vã lấy chồng chỉ sau 3 tháng yêu nhau để rồi nhận ra bộ mặt thật của anh

An, cô gái mang theo vẻ ngoài dịu dàng nhưng ẩn chứa khao khát thoát nghèo mãnh liệt. Cô không tìm kiếm tình yêu, mà tìm kiếm sự đảm bảo, một chiếc vé bước vào giới thượng lưu được đóng dấu bằng danh vọng và học thức. Rồi cô gặp Quốc, một người đàn ông hơn cô mười hai tuổi, là Tiến sĩ, giám đốc công ty kiến trúc giàu có. Ở bên anh, mọi thứ đều sang trọng, vững chãi, khiến An tin rằng đây chính là bến đỗ cuối cùng của lý trí. Ba tháng sau, chiếc áo cô dâu lộng lẫy đưa An bước vào căn biệt thự trắng xóa, chính thức trở thành vợ của Tiến sĩ Quốc.

Những ngày đầu, An cố gắng trở thành người vợ hoàn hảo. Cô dùng tất cả sự khéo léo và kiến thức của mình để vun vén cho tổ ấm mới. Cô sắp xếp lại tủ sách bừa bộn của anh, tự tay cắm những đóa hoa tươi rực rỡ và tỉ mỉ chuẩn bị từng bữa ăn dinh dưỡng. Cô lầm lũi làm ấm căn nhà rộng lớn, nỗ lực trở thành hậu phương vững chắc mà một người đàn ông thành đạt cần có. Nhưng mọi sự tận tâm của An đều bị Quốc đón nhận như một điều hiển nhiên, một nghĩa vụ vô hình.

Anh không dành cho cô một lời khen ngợi hay một ánh mắt trìu mến, chỉ có những câu ra lệnh lạnh lùng. Quốc là một người gia trưởng đến cực đoan: anh kiểm soát mọi lịch trình, mọi mối quan hệ của cô. Anh phủ nhận giá trị của An ngoài vai trò người vợ: “Vợ Tiến sĩ Quốc thì không cần nghĩ đến chuyện bon chen kiếm tiền. Việc của em là giữ thể diện và chăm sóc cái nhà này.” Càng đau đớn hơn, người đàn ông giàu có ấy lại keo kiệt một cách tàn nhẫn trong cuộc sống hàng ngày. Anh soi xét từng hóa đơn mua sắm, cấm cô dùng lãng phí điện nước, khiến An cảm thấy như mình đang sống trong một nhà tù mạ vàng, không có tự do, không có tiếng nói. Cái danh vọng cô theo đuổi đã biến thành gông xiềng.

Sau ba tháng kìm nén, An quyết định buông tay. Đêm Quốc đi công tác, cô gói vội vài bộ quần áo, không mang theo bất cứ món đồ xa xỉ nào anh tặng, và rời khỏi căn biệt thự lạnh lẽo. An trở về nhà mẹ đẻ, nơi chật chội nhưng tràn ngập hơi ấm. Nước mắt rơi, nhưng là nước mắt của sự giải thoát. Cô ngủ một giấc dài, cảm nhận được sự bình yên hiếm hoi sau những tháng ngày ngột ngạt.

Ở biệt thự, sự vắng mặt của An nhanh chóng biến thành một hố sâu trống rỗng. Quốc, người luôn nghĩ tiền bạc có thể mua được mọi thứ, giờ đây mới kinh hoàng nhận ra sự thiếu vắng của An. Anh bàng hoàng khi thấy cuộc sống cá nhân của mình trở nên lộn xộn, những bữa ăn trở nên vô vị, và căn nhà trở nên lạnh lẽo kinh khủng. Anh nhận ra sự chăm sóc tỉ mỉ, sự vun vén của An là thứ duy nhất đã thắp lên ngọn lửa nhỏ nhoi trong cuộc sống khắc nghiệt của anh, và anh đã đẩy nó đi bằng sự gia trưởng và keo kiệt tàn nhẫn của mình.

Một tuần trôi qua, Quốc bị giày vò bởi sự hối hận tột cùng. Anh bỏ ăn, cơ thể tiều tụy. Anh không thể tập trung làm việc, không ngủ được, chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng trống nơi An từng đứng. Đêm đến, anh tìm đến rượu như một cách trừng phạt bản thân, uống say để quên đi sự thật rằng anh đã đánh mất người vợ duy nhất đã cố gắng yêu thương và vun đắp cho anh. Anh đã quá kiêu ngạo để xin lỗi, quá cố chấp để thay đổi, và sự hối hận đã nuốt chửng anh trong cô đơn.

Sáng hôm sau ngày An về nhà mẹ, khi cô đang cảm nhận lại vị ngon của bát cơm quen thuộc, điện thoại rung lên.

Giọng cô thư ký nghẹn lại, báo một tin sét đánh: “Chị An… anh Quốc… đã mất đêm qua. Anh ấy đột quỵ trong phòng làm việc. Chúng tôi tìm thấy anh ấy kiệt sức, bên cạnh là chai rượu…”

Chiếc bát rơi xuống nền gạch vỡ tan. An đứng sững sờ, nghe tiếng mẹ cô hoảng hốt. Cái kết quá đột ngột, quá bi thảm. Cái mác “vợ Tiến sĩ” chưa kịp mang lại cho cô hạnh phúc, đã vội vàng kéo cô trở lại thực tại trần trụi: Cuộc hôn nhân ngắn ngủi đã kết thúc bằng cái chết cô đơn của một người đàn ông giàu có, và sự tỉnh mộng đầy chua chát của một người phụ nữ trẻ.

An không thể tin vào tin dữ. Cô đã chạy trốn, nhưng không hề mong muốn cái kết bi thảm này. Dù căm ghét sự gia trưởng của Quốc, cô chưa bao giờ mong anh phải chết. Giờ đây, chỉ sau một đêm thoát khỏi vai trò người vợ, An buộc phải trở lại vai trò đó, nhưng là vai trò của một người vợ góa.

Cô bước chân vào căn biệt thự lần nữa, nơi mọi thứ vẫn giữ nguyên sự ngăn nắp lạnh lùng mà cô đã cố công xây dựng. Mùi rượu thoang thoảng trong phòng làm việc, một sự đối lập đau lòng với mùi hoa hồng mà cô luôn cố gắng mang vào căn nhà này. An không khóc, cô chỉ cảm thấy trống rỗng và bàng hoàng. Cô là vợ hợp pháp của anh, và trách nhiệm lo hậu sự, tổ chức tang lễ nghi thức, nghiễm nhiên đổ lên vai cô.

Trong tang lễ, An đối diện với gia đình và bạn bè của Quốc. Họ nhìn cô với những ánh mắt phức tạp: thương hại, tò mò, và cả sự nghi ngờ. Gia đình Quốc, những người giàu có và kiêu hãnh không kém anh, đã luôn không mấy thiện cảm với cô dâu trẻ xuất thân từ quê nghèo.

“Cô về đây vừa đúng lúc đấy,” bà mẹ chồng, một người phụ nữ sắc sảo, lạnh lùng nói, “Quốc đã không ăn uống gì cả tuần sau khi cô bỏ đi. Cô biết nó yêu cô nhiều thế nào không, mà cô lại dễ dàng quay lưng như thế?”

An cúi đầu, không giải thích. Cô hiểu rằng, trong mắt họ, cô là kẻ tội đồ đã bỏ rơi người chồng đang cố gắng vun đắp gia đình theo cách riêng của anh. Cô muốn hét lên rằng, cô đã cố gắng vun vén bằng cả trái tim, nhưng bị chính sự kiêu ngạo và ki bo của anh bóp nghẹt. Nhưng cô im lặng. Sự thật đôi khi quá phức tạp để nói ra trong khoảnh khắc đau thương này.

Cô đứng bên linh cữu Quốc, nhìn khuôn mặt anh giờ đây đã tĩnh lặng. Giờ phút này, mọi sự gia trưởng, mọi sự keo kiệt đều tan biến. Chỉ còn lại một người đàn ông đã tự hủy hoại bản thân vì sự hối hận và cô đơn.

Sau đám tang, An đối diện với việc giải quyết di sản của Quốc.

“Tiến sĩ Quốc không để lại di chúc,” luật sư thông báo. “Theo luật pháp, cô An, với tư cách là vợ hợp pháp, sẽ là người thừa kế chính tài sản của anh Quốc.”

Gia đình Quốc phản ứng dữ dội. Họ không chấp nhận việc cô gái mới cưới ba tháng, người đã bỏ rơi con trai họ, lại được hưởng toàn bộ gia sản kếch xù. Họ bắt đầu một cuộc chiến pháp lý âm thầm, tìm mọi cách để chứng minh An không đủ tư cách thừa kế.

An không tham gia vào cuộc chiến ấy. Cô chỉ muốn chấm dứt bi kịch này một cách nhanh chóng. Cô đã đạt được điều cô từng mong muốn: giàu có. Nhưng cái giá của nó là sự mất mát, sự dằn vặt và sự chán ghét của người khác.

Một đêm, An đi vào phòng làm việc của Quốc lần cuối. Cô tìm thấy một cuốn sổ nhỏ kẹp dưới chồng tài liệu. Không phải là sổ sách công việc, mà là những dòng chữ nguệch ngoạc của Quốc trong tuần cuối cùng của anh.

“…Cô ấy đã cố gắng rất nhiều. Tôi đã nhìn thấy. Những bữa cơm nóng, sự ngăn nắp, cả những bông hoa cô ấy cắm. Tôi đã không nhìn thấy cô ấy, tôi chỉ thấy cái bóng của một người vợ phục tùng. Tôi đã giết chết sự tự do và tình yêu của cô ấy bằng sự kiêu ngạo của mình. Tôi không xứng đáng. An, em hãy sống tốt…”

Đọc những dòng chữ đầy hối hận muộn màng này, nước mắt An cuối cùng cũng rơi. Đó không phải là nước mắt của tình yêu, mà là nước mắt của sự chua xót cho số phận của cả hai người. Cô đã chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân, nhưng không thoát khỏi sự ràng buộc bi thảm của nó.

An quyết định. Cô sử dụng quyền thừa kế của mình để giải quyết dứt điểm mọi việc. Cô không nhận toàn bộ gia tài. Thay vào đó, cô lập một quỹ học bổng mang tên Quốc, dùng một phần lớn tài sản để hỗ trợ các sinh viên nghèo có ý chí. Phần còn lại, cô thỏa thuận chia sẻ với gia đình Quốc, tránh xa mọi tranh chấp kiện tụng.

Cô ra đi lần thứ hai, không mang theo bất cứ thứ gì ngoài sự tự do của mình và sự thanh thản trong tâm hồn. Cô đã trả lại cái mác “vợ Tiến sĩ giàu có” về nơi nó thuộc về.

An đứng trước cửa biệt thự lần cuối, hít một hơi thật sâu. Hào môn đã từng là giấc mơ, nhưng giờ đây nó đã trở thành một bài học đắt giá: Danh vọng và tiền bạc chỉ là ảo ảnh nếu không đi kèm với sự tôn trọng và tình yêu. Cô quay lưng lại, bước đi về phía ánh sáng, nơi cô có thể bắt đầu xây dựng lại cuộc đời mình, không cần dựa vào bất cứ “mác” nào, mà chỉ dựa vào chính cô.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News