Ngh-i ng-ờ mẹ chồng tr-ộm vàng cưới tôi vội lén đặt camera trong phòng và phát hiện bí mật KINHHOANG
Tôi sống cùng chồng tôi và mẹ chồng, trong căn nhà ba tầng ở một khu phố cũ. Cuộc sống ở đó chưa từng yên bình, nhất là từ khi tôi phát hiện 1 cây vàng mẹ ruột tặng trước khi cưới… b;;ốc h’;ơi không dấu v;ết.
Hỏi mẹ chồng, bà cười h–ềnh h–ệch:
“Nhà này có ai đâu mà tr//ộm? Con để đâu quên rồi.”
Nhưng tôi biết mình không quên. Và tôi cũng biết bà không hề v;;ô t;ư như vẻ ngoài.
Thế là tôi đặt một camera giấu sau chậu cây trong phòng ngủ. Tôi nghĩ đơn giản: “Bắt quả t//ang cho mẹ chồng biết tay”
Ba ngày sau.
Buổi trưa tôi đang cắm cúi làm báo cáo thì điện thoại r;;ung liên tục — thông báo từ camera:
“Phát hiện chuyển động trong phòng.”
Tôi g;;iật mình, ngón tay r;;un khi bấm mở
Và đúng như tôi đ;;oán:
Mẹ chồng tôi đang đứng trong phòng, dáo dác nhìn quanh rồi mở tủ quần áo của tôi, lục từng ngăn một cách thành thạo như chủ nhân thật sự của căn phòng.
Tôi b-ặm m-ôi:
“Đấy nhé, con bắt được rồi nhé bà.”
Nhưng… chưa đầy 20 giây sau, một cái b’;óng xuất hiện phía cửa.
Tôi n;;ín th;;ở.
CHỒNG TÔI.
Anh len lén bước vào, đưa tay khóa cửa trái lại như một kẻ tr;;ộm.
Lúc đó tôi vẫn ng-ây th-ơ nghĩ: “Chắc anh về sớm?”
Anh tiến lại gần mẹ mình, thì thầm điều gì đó. Mẹ chồng tôi gật đầu, môi nh/ếch lên đầy ẩn ý.
Rồi anh mở ngăn tủ đựng đ-ồ l-ót của tôi — đúng cái ngăn mà trước nay chỉ có tôi đụng vào.
Anh lôi ra một túi đỏ nhỏ.
Tôi căng mắt nhìn.
Không phải vàng.
Không phải trang sức.
Mà là…
Một tập giấy ghi nợ.
Tôi sững sờ. Chúng có tên tôi nhưng chữ ký thì không phải của tôi.
Camera còn ghi rõ tiếng mẹ chồng tôi, từng chữ như cứa vào tai:
“Giữ kỹ đi. Đừng để con Lan nó biết. Mỗi tháng nó đưa tiền cho tao, mày nhớ lấy trước một nửa. Con gái này dễ moi lắm.”
Họ đang bàn cách moi tiền tôi.
Tôi như bị ai tạt nước lạnh vào mặt.
Nhưng chưa phải hết.
Chồng tôi… quỳ xuống.
Ngay trước mặt mẹ anh ta.
Giọng anh run rẩy như một kẻ đang cầu xin sự sống:
“Mẹ… con xin mẹ đừng nói với nó. Mười năm nay con giấu được rồi. Nó mà biết là đời con tàn luôn.”
Tai tôi ù đi.
Mười năm?
Mười năm anh giấu tôi cái gì?
Mẹ chồng khoanh tay, mặt lạnh tanh:
“Muốn tao im thì để tao giữ cái thẻ ATM của nó mỗi tháng. Nó yêu mày như điếu đổ, ngu lắm, không nghi ngờ đâu.”
Chồng tôi gật đầu lia lịa.
Tôi ôm đầu.
Nhưng màn tiếp theo… mới là đòn giết chết tôi.
Anh ta đứng lên, mở chiếc hộp giấu trong góc tủ — cái hộp tôi chưa từng thấy tồn tại.
Bên trong là:
hoá đơn chuyển tiền cho một phụ nữ khác
giấy viện phí
phí học thêm
một giấy khai sinh
Tôi đã cố tự trấn an:
“Không thể nào… không thể nào…”
Camera zoom gần hơn. Dòng chữ hiện rõ:
Tên cha: Hoàng.
Tuổi con: 8.
Tay tôi tuột khỏi điện thoại. Tôi phải nhặt lên lần thứ hai mới đọc tiếp được.
Mẹ chồng phẩy tay, nói câu khiến tim tôi như vỡ vụn:
“Cứ để con Lan nó nuôi mày rồi nuôi cả con kia. Nó ngu, chứ mày còn ngu hơn.”
Tôi quỵ xuống ghế, nước mắt cứ thế trào ra.
Suốt 7 năm chung sống, tôi đã gom góp từng đồng để đóng góp vào gia đình này. Mỗi tháng đều đặn gửi mẹ chồng tiền sinh hoạt vì nghĩ bà tuổi cao, khó khăn.
Hóa ra…
Họ dùng chính tiền của tôi để nuôi một đứa trẻ 8 tuổi — con riêng của chồng tôi — người mà tôi không hề biết sự tồn tại.
Nhưng nỗi đau chưa dừng lại ở đó.
Cuối video, Dũng rút từ túi ra một xấp tiền lớn đưa cho mẹ.
Và trong tay mẹ chồng tôi là…
CHiẾC NHẪN CƯỚI CỦA TÔI.
Bà cầm nó lắc lắc như một món đồ lặt vặt.
“Nó sắp nghi rồi đấy. Tao giữ cái này để phòng khi cần.”
Dũng đáp, lạnh lùng đến rợn người:
“Ừ. Lo chuẩn bị làm hồ sơ ly hôn sớm đi. Con bé kia nó giục.”
“Con bé kia.”
Là ai?
Là mẹ của đứa trẻ?
Là người anh ta nuôi suốt 10 năm bằng tiền của tôi?
Tôi chỉ nghe tiếng tim mình đập loạn, rồi vỡ nát.
Đến lúc video kết thúc, tôi vẫn ngồi bất động trước màn hình, lạnh đến mức không cảm nhận được đôi tay mình.
Tôi nhận ra:
Tôi sống trong cùng một nhà với kẻ đã phản bội tôi suốt 10 năm.
Tôi bị chính mẹ chồng móc túi, coi như đồ ngu dốt.
Tôi nuôi con riêng của chồng mà không hề hay biết.
Tôi bị chúng âm thầm lấy cả nhẫn cưới để chuẩn bị… đá khỏi nhà.
Và nếu không đặt camera ngày hôm đó…
Có lẽ tôi vẫn sẽ yêu anh ta, vẫn sẽ cười với mẹ chồng, vẫn sẽ tự hào rằng mình có một gia đình “bình yên”.
Tôi không biết điều gì đau hơn:
Sự phản bội, hay việc tôi đã sống ngây ngô đến vậy.
Chỉ biết rằng hôm đó, tôi thay đổi.
Tôi lau nước mắt. Tôi đứng dậy. Và tôi nói với chính mình:
“Từ nay, tôi tự cứu tôi. Không ai nữa.”