×
×

“Bố mẹ đẻ lên chơi, mới bước chân vào nhà mà mùi th[ối đã b’ốc lên, mẹ chồn tôi q-uát : – “Ai cho phép bày bừa thế này? 

Bố mẹ đẻ lên chơi, mới bước chân vào nhà mà mùi th[ối đã b’ốc lên, mẹ chồn tôi q-uát : – “Ai cho phép bày bừa thế này? 

Câu nói của mẹ chồng làm tôi đứng s;;ững, tim như th;;ắt lại. Tôi vẫn còn đang chần chừ, chưa kịp bước vào thì bố mẹ từ quê đã l-ỉnh k-ỉnh xách theo đủ thứ: mấy con gà trống, vài con ngan, cả túm rau củ từ vườn nhà. Tôi đã cố gắng níu tay bố mẹ:

– “Bố mẹ đừng mang nhiều thế, nhà chồng con họ khó tính lắm, s-ợ ngại.”

Bố mẹ chỉ cười hiền:

– “Không sao đâu con, mình ra mà mang chút hương quê lên cho vui cửa vui nhà.”

Tôi thở dài, biết rằng không thể ngăn được. Cửa nhà chồng mở ra, bố tôi đặt con gà trống xuống sân, nó kêu ò ó o vang cả sân, khiến mẹ chồng tôi từ phòng khách bước ra, nét mặt s-ầm lại. Ánh mắt bà l–ạnh như b-ăng, nhìn từng món đồ quê bày trên nền gạch sáng bóng.

Chưa kịp kìm nén, mẹ chồng quay sang tôi, giọng đ-anh th-ép:

– “Ai cho phép bày b–ừa thế này? Ngay lập tức gọi tr-ưởng thôn ra đây!”

Tôi ch-eet l-ặng, tim đập th;ì;nh th;;ịch: gọi trưởng thôn giữa phố? Mẹ chồng l;;ạnh l;;ùng nhấn mạnh:

– “Không phải tự nhiên mà bố mẹ ông bà lên, b;;ày b;ừa thế này mà không làm rõ, ai chịu trách nhiệm?”

Chưa đầy mười phút sau, người đàn ông lớn tuổi, dáng đi nghiêm nghị, xuất hiện trước cửa nhà. Ông trưởng thôn quê tôi, vẫn còn mặc bộ áo sơ mi trắng phẳng phiu, tay cầm cái nón phớt quen thuộc. Nhìn thấy ông, bố mẹ tôi vừa mừng vừa lo.

– “Ông ra đây giúp tôi một việc,” mẹ chồng tôi nói, giọng vẫn cứng như th/ép, chỉ tay vào đống gà trên sân, “giải quyết ngay chuyện b;;ầy b;;ừa này.”

Tôi cúi đầu, chẳng dám m-ở miệng. Bố mẹ tôi đ-ỏ mặt, l–úng t-úng, nhưng tôi thấy trong ánh mắt họ vẫn đầy quyết tâm. Họ đã đi cả trăm cây số từ quê lên, mang theo tất cả những gì quý giá nhất với họ – không phải tiền bạc, mà là tấm lòng quê, tình cảm gia đình.

Ông trưởng thôn bước tới, ánh mắt nghiêm nghị, rồi nhìn mẹ chồng tôi:

– “Bà nói gì mà gọi tôi ra giữa thành phố thế này?”

Mẹ chồng tôi giọng vẫn đa;nh th;ép:

– “Đây là nhà bà, nhưng những thứ này… mùi bốc lên, tôi cần ông xác nhận xem có thể giữ hay phải giải quyết thế nào.”

Bố mẹ tôi bối rối, tôi cũng không biết nói sao, chỉ lặng lẽ quan sát. Không khí căng như dây đàn, ai nấy đều im lặng, trừ tiếng gà kêu và vài con ngan khẽ cựa.

Ông trưởng thôn nhìn đống gà, rồi ngoảnh sang tôi và bố mẹ:

– “Chuyện này… thật ra là bình thường. Đây là sản vật quê mang lên, không hề hại ai cả. Bà mẹ chồng cứ giữ bình tĩnh, việc này không đáng gọi đến tôi ra tận nơi.”

Mẹ chồng tôi hít một hơi, gằn giọng:

– “Bà không được phép mang thứ bẩn thỉu thế này vào nhà. Cả gia đình sẽ phải chịu mùi suốt mấy ngày nay.”

Tôi chợt nhận ra, cú “hích” lớn nhất chưa phải là sự xuất hiện của trưởng thôn, mà là phản ứng bất ngờ của bố mẹ tôi. Họ bình thản, không hề sợ sệt, mà còn cười hiền:

– “Chúng tôi ra đây không phải để gây phiền, chỉ muốn mang chút hương quê lên cho nhà con thôi. Nếu ai đó khó chịu, chúng tôi sẽ tự dọn đi.”

Mẹ chồng tôi giật mình. Có lẽ bà không ngờ, những người quê mùa ấy lại có thái độ điềm tĩnh, cứng rắn mà không hề thua kém. Ánh mắt bà bắt đầu có chút thay đổi, từ vẻ căng thẳng chuyển sang… nghi ngại.

Tôi cũng không giấu nổi niềm vui thầm lặng. Lần đầu tiên, bố mẹ mình đứng vững giữa nhà chồng, không run sợ, không né tránh. Tôi cảm thấy tự hào vô cùng.

Chỉ vài phút sau, bà mẹ chồng lặng lẽ bước vào bếp, kiểm tra từng túm rau, từng con gà. Rồi bà quay ra, giọng dịu hơn một chút:

– “Được, giữ nguyên thôi. Nhưng phải dọn dẹp ngay sau khi xong bữa cơm.”

Tôi thở phào, bố mẹ tôi cũng nhẹ nhõm. Không khí nặng nề ban đầu tan biến, nhường chỗ cho sự hòa hợp bất ngờ. Từ hôm đó, mỗi lần bố mẹ tôi lên thành phố, mẹ chồng tôi không còn lạnh lùng, mà bắt đầu chào hỏi, kể chuyện, thậm chí nhờ bố mẹ tôi chỉ dạy vài món ăn quê.

Tôi ngồi nhìn tất cả, tự nhủ: đôi khi, cách đối xử bình tĩnh, khôn ngoan mới chính là cú “hích” khiến mọi thứ thay đổi. Không cần cãi vã, không cần to tiếng, chỉ cần giữ vững lập trường và thái độ kiên nhẫn, ta sẽ thấy quyền lực thật sự nằm trong chính sự điềm tĩnh của mình.

Và tôi biết, ngày hôm đó, bố mẹ tôi đã dạy tôi bài học quý giá: dù ở đâu, dù trong tình huống căng thẳng đến đâu, sự bình tĩnh, lòng kiên nhẫn và tấm lòng chân thành luôn tạo ra phép màu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News