Sài Gòn, đêm tân hôn, trời nóng hầm hập dù đã gần một giờ sáng. Không khí trong khu phố nhỏ ở Gò Vấp vẫn còn vương mùi khói nhang từ đám cưới ban chiều. Tôi, Linh, 27 tuổi, vừa chính thức trở thành vợ của Minh – người đàn ông mà cả xóm này đều khen là “đàn ông mẫu mực”. Minh 35 tuổi, làm nghề buôn bán xe máy, sở hữu một tiệm lớn trên đường Lê Văn Thọ và căn nhà ba tầng khang trang do bố mẹ để lại. Anh galant, nói chuyện ngọt ngào, lúc nào cũng cười – nụ cười làm tôi xiêu lòng từ lần gặp đầu tiên ở tiệm cà phê gần nhà. Nhưng đêm nay, tôi mới nhận ra, nụ cười ấy che giấu một bí mật kinh hoàng.
Đám cưới kéo dài đến tận khuya, khách khứa ra về gần hết, tôi mệt lả. Bộ áo dài cưới bó chặt khiến tôi khó thở, mồ hôi nhễ nhại dính vào lưng. Minh, vẫn còn đang tiếp mấy người bạn bên bàn rượu ngoài sân trước, quay sang tôi, giọng nhẹ nhàng:
“Linh, em ra sau nhà thay đồ đi, phòng tắm nhỏ ở đó tiện hơn. Trong nhà còn đông người, lộn xộn lắm.”
Tôi gật đầu, không nghĩ ngợi gì. Cầm chiếc váy ngủ màu hồng phấn mà mẹ mua cho, tôi bước qua khoảng sân sau, nơi ánh đèn đường hắt qua hàng rào xiêu vẹo, chiếu lên bụi chuối um tùm. Gió đêm thổi qua, lá chuối xào xạc, mang theo mùi đất ẩm và một chút gì đó tanh tanh, như mùi máu thoảng đâu đây. Tôi tự nhủ chắc do mình mệt quá, tưởng tượng lung tung.
Vừa bước vào căn phòng tắm nhỏ, ngột ngạt với mùi xà phòng cũ, tôi kéo khóa áo dài. Đúng lúc đó, một bóng người lao tới từ phía bụi chuối. Tôi giật bắn, suýt hét lên, nhưng bàn tay gầy guộc của bà Tư – người giúp việc nhà Minh – đã bịt chặt miệng tôi. Bà Tư, ngoài 60, tóc bạc phơ, là người tôi chỉ mới gặp vài lần khi đến nhà Minh chơi. Bà ít nói, lúc nào cũng lặng lẽ làm việc, ánh mắt buồn buồn như giấu điều gì. Đêm nay, mặt bà tái mét, mắt láo liên, kéo tôi ra sau bụi chuối, nơi bóng tối nuốt chửng mọi âm thanh.
“Mày có muốn giống con vợ trước không?” bà thì thào, giọng run rẩy, như sợ ai đó nghe thấy.
Tôi cứng đơ, mồ hôi lạnh túa ra, thấm ướt cả lưng áo. Vợ trước? Minh chưa từng nhắc đến chuyện anh đã có vợ. Trong suốt một năm yêu nhau, anh chỉ kể rằng mẹ mất sớm, bố đi làm ăn xa ở Campuchia, và anh là con một, sống cùng bà Tư từ nhỏ. Tôi lắp bắp, cố hỏi:
“Bà… bà nói gì? Vợ trước là ai?”
Bà Tư định trả lời, nhưng từ trong nhà, tiếng Minh hét lên, át cả tiếng lá chuối xào xạc:
“Linh! Linh! Vào đây ngay!”
Giọng anh không còn là giọng người chồng dịu dàng tôi quen. Nó gằn lên, đầy giận dữ, như thể tôi vừa phạm phải tội lỗi gì khủng khiếp. Tôi giật tay khỏi bà Tư, chạy vội vào nhà, chân trần đạp lên đất đá đau điếng. Tim tôi đập thình thịch, đầu óc quay cuồng với câu nói của bà Tư.
Vào đến phòng khách, tôi chết lặng. Bát hương trên bàn thờ tổ tiên bốc cháy, ngọn lửa không lớn nhưng dữ dội, khói mù mịt trộn lẫn mùi cồn nồng nặc. Minh đứng đó, mặt đỏ gay, tay cầm chai rượu trắng loại mạnh mà anh và bạn nhậu từ chiều. Trên bàn, một lọ cồn nhỏ lăn lóc, chắc anh vô ý làm đổ khi loay hoay gần bàn thờ. Nhưng điều khiến tôi sợ hãi không phải ngọn lửa, mà là ánh mắt của Minh. Đôi mắt ấy đỏ ngầu, long sòng sọc, như thể anh không còn là chính mình.
“Linh, mày đi đâu? Lén lút với ai ngoài đó hả?” anh quát, giọng say xỉn, tay siết chặt chai rượu như muốn ném vào tôi.
Tôi run rẩy, cố giữ bình tĩnh: “Anh… em chỉ ra thay đồ thôi. Anh bình tĩnh, có gì từ từ nói.”
Nhưng Minh không nghe. Anh bước tới, từng bước nặng nề, mùi rượu từ người anh xộc vào mũi tôi. “Mày giống nó, đúng không? Lén lút, không nghe lời!” anh gầm lên, rồi bất ngờ vung tay. Cái tát nhanh như chớp, tôi chỉ kịp né, nhưng đầu ngón tay anh vẫn quệt qua má, bỏng rát. Tôi hoảng loạn, lùi lại, va vào chiếc ghế gỗ ngã nhào xuống sàn.
Đúng lúc đó, bà Tư xuất hiện ở cửa, tay cầm cây đèn dầu cũ kỹ, ánh sáng lập lòe chiếu lên khuôn mặt khắc khổ của bà. Bà hét lên:
“Chạy đi, Linh! Nó đánh mày như đánh con nhỏ trước đó!”
Tôi chưa kịp hiểu, Minh đã lao tới, tay vung lên lần nữa. Tôi lăn người tránh, chạy ra sân sau, nơi bụi chuối vẫn đứng im lìm như chứng nhân của cơn ác mộng. Tiếng Minh chửi bới đuổi theo, xen lẫn tiếng bà Tư cố ngăn anh lại. Tôi trốn sau bụi chuối, nín thở, tim đập như muốn vỡ lồng ngực.
Bà Tư lặng lẽ xuất hiện bên tôi, kéo tôi cúi thấp xuống. Bà chỉ tay vào một góc sân, nơi ánh đèn đường chiếu mờ mờ lên một khoảng đất trống, cỏ mọc lưa thưa.
“Đó là chỗ nó đánh cô ấy,” bà thì thầm, giọng nghẹn ngào. “Huyền, vợ trước của Minh. Cô ấy mang bầu sáu tháng, nhưng nó say rượu, đánh cô ấy ngay tại đây. Đánh đến khi cô ấy ngã ra, máu chảy lênh láng. Cả xóm biết, nhưng ai dám nói? Nhà nó có tiền, có thế, công an cũng chẳng làm gì được.”
Tôi lạnh người, cổ họng nghẹn ứ. Huyền? Tôi chưa từng nghe cái tên này. Minh luôn nói anh chưa từng kết hôn, rằng tôi là “mối tình đầu nghiêm túc” của anh. Hóa ra tất cả chỉ là dối trá. Tôi lắp bắp:
“Rồi… rồi chị ấy sao nữa?”
Bà Tư cúi mặt, giọng run run: “Cô ấy nhập viện, nhưng không qua khỏi. Đứa con cũng mất. Minh nói Huyền bị tai nạn, nhưng tao biết, chính nó ra tay. Sau đó, nó sống khép kín, giả vờ tử tế, rồi cưới mày. Tao muốn cảnh báo mày từ lâu, nhưng tao sợ… sợ nó biết.”
Tiếng Minh gào tên tôi từ sân trước càng gần. Bà Tư đẩy tôi: “Chạy đi, con! Đừng để nó làm mày ra như Huyền!”
Tôi lao vào màn đêm, chân trần đạp lên đất đá, đau nhói. Tôi chạy qua con hẻm nhỏ, vẫy được một bác xe ôm đang đứng hút thuốc ở góc đường. “Chở cháu đi, nhanh!” tôi hét lên, không dám ngoảnh lại. Suốt đêm, tôi trốn ở nhà nhỏ Hạnh – cô bạn thân từ hồi đại học. Tôi kể hết mọi chuyện, tay vẫn run khi nhớ ánh mắt say rượu của Minh.
Sáng hôm sau, mẹ tôi đến, mặt tái xanh khi nghe tôi kể. Mẹ quyết định dẫn tôi về nhà Minh, đòi gặp anh để làm rõ mọi chuyện. Khi chúng tôi đến, Minh đã tỉnh rượu, ngồi ở phòng khách, đầu cúi gằm. Anh quỳ xin lỗi, nói chỉ vì say mà mất kiểm soát, rằng anh yêu tôi và không cố ý. Nhưng ánh mắt anh, dù đã bớt hung dữ, vẫn khiến tôi rùng mình.
Bà Tư, đứng ở góc bếp, lặng lẽ đưa tôi một tờ giấy cũ, nhàu nhĩ – giấy báo tử của Huyền. Tên cô ấy, Nguyễn Thị Huyền, 29 tuổi, nguyên nhân tử vong: “sốc do chấn thương”. Tôi run rẩy, quyết định báo công an.
Cảnh sát đến, điều tra lại vụ việc của Huyền dựa trên lời khai của tôi và bà Tư. Một người hàng xóm, sau nhiều năm im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng, xác nhận từng thấy Minh đánh Huyền ngay tại sân sau, đêm cô ấy nhập viện. Minh bị bắt, căn nhà ba tầng giờ lạnh lẽo, không còn tiếng cười. Tôi dọn về nhà mẹ, lòng nặng trĩu, không chỉ vì mất đi một cuộc hôn nhân, mà còn vì ám ảnh bởi số phận của Huyền – người phụ nữ tôi chưa từng gặp, nhưng như một cái bóng đeo bám tôi.
Cú twist bất ngờ: Hai tháng sau, khi tôi bắt đầu ổn định lại cuộc sống, một tin nhắn từ số lạ gửi đến: “Cô báo công an, nhưng tôi ra tù, cô liệu hồn. Đừng nghĩ chỉ mình tôi biết chuyện.” Tin nhắn kèm một bức ảnh – tôi đang trốn sau bụi chuối đêm tân hôn, chụp từ góc nhìn của ai đó đứng ngay sau lưng. Hóa ra, không chỉ Minh, mà còn một người khác trong xóm – có thể là bạn nhậu của anh, hoặc ai đó từng chứng kiến vụ việc của Huyền – đã biết hết mọi chuyện, nhưng chọn im lặng để bảo vệ hắn. Và giờ, họ đang theo dõi tôi.