×
×

 Căn nhà tôi vừa xây xong 3 tháng… thì một buổi tối, cả xóm đứng chật kín ngoài cổng… và mọi thứ v-ỡ v-ụn chỉ trong 10 phút

 Căn nhà tôi vừa xây xong 3 tháng… thì một buổi tối, cả xóm đứng chật kín ngoài cổng… và mọi thứ v-ỡ v-ụn chỉ trong 10 phút

Tôi từng nghĩ, chỉ cần có một ngôi nhà nhỏ, cuộc đời tôi sẽ bước sang trang mới.

Tôi đã mất hơn 20 năm để đi tới được giấc mơ ấy.

Hai mươi năm làm không ngơi tay. Ban ngày phụ hồ, ban đêm chạy xe thuê, cuối tuần lại đi bốc vác ngoài bến hàng. Mỗi tờ tiền kiếm được, tôi đều gấp lại, bỏ vào chiếc hộp thiếc cũ dưới gầm giường. Có hôm đói lả, tôi vẫn tự nhủ: “Ráng thêm chút nữa thôi, sau này mình sẽ có nhà.”

Và rồi, ngày cầm được chìa khóa căn nhà mới, tôi đã kh;óc như một đứa trẻ.

Ngôi nhà nhỏ nằm cuối con đường đất đỏ, trước mặt là hàng tre, sau lưng là bờ ao cạn. Người môi giới khi ấy khẳng định như đinh đóng cột:

“Đất chính chủ, sổ sách rõ ràng, anh chị cứ yên tâm mà xây dựng.”

Tôi tin. Tin tuyệt đối.

Tôi vay thêm họ hàng. Tôi rút toàn bộ số tiền dành dụm hơn hai chục năm. Tôi đặt bút ký vào những tờ giấy mà bản thân còn không đọc hết nổi những dòng chữ li ti.

Ba tháng sau, ngôi nhà hoàn thành.

Tường còn thơm mùi sơn mới. Nền gạch còn chưa kịp bám bụi. Đêm đầu tiên dọn về ở, vợ tôi nằm đó, nhìn lên trần nhà mà cười mãi không ngủ được.

“Cuối cùng mình cũng có một nơi để gọi là nhà rồi, anh ạ…”

Nhưng chúng tôi không ngờ, Chiều hôm sau, khi tôi vừa đi làm về thì thấy có tiếng người ồn ào bên ngoài. Một nhóm người đứng trước cổng, trong đó có một người đàn ông tay cầm xấp giấy, giọng đầy giận dữ:

“Ai cho anh xây nhà trên đất của tôi hả?”

Tôi ch-eet l-ặng.

Ông ta n/ém xấp giấy xuống bàn trước mặt tôi – những tờ giấy đ/ỏ ch/ói. Sổ đỏ. Đúng tên ông ấy. Đúng thửa đất mà căn nhà tôi đang đứng.

Hàng xóm bắt đầu kéo tới. Người thì thì thầm, người chỉ trỏ. Có người giơ điện thoại lên quay. Tin lan ra nhanh đến mức chỉ sau một tiếng, cả con đường nhỏ đã kín người đứng xem.

Tôi run rẩy giải thích, rằng mình mua đất qua môi giới, rằng chính người đó đã chỉ ranh giới, dẫn tôi ra tận đây và khẳng định đây là phần đất hợp pháp tôi được quyền xây dựng.

Nhưng họ không nghe.

“Anh bị lừa thì kệ anh, nhưng anh đang ở trên đất của tôi!”

“Không tháo dỡ thì tôi kiện, tôi báo công an, tôi làm lớn lên!”

Từng câu nói của họ như b;;úa b;;ổ vào đầu tôi. Tôi nhìn quanh căn nhà của mình – từng viên gạch, từng mét tường, từng giọt mồ hôi tôi đã đổ xuống – mà như nhìn thấy cả đ;;ống tr;;o t;;àn.

Buổi tối hôm đó, họ hàng hai bên đều có mặt. Người của tôi tới để bảo vệ. Người của họ tới để đòi đất. Không khí đặc như sắp có giông. Lời qua tiếng lại.  Tiếng khóc của vợ tôi vang lên trong căn nhà chưa kịp treo nổi một tấm hình gia đình.

Và rồi, đúng 10 phút sau khi cuộc c;;ãi vã bắt đầu, một điều không ai ngờ tới đã xảy ra.

Không phải một cú đánh. Không phải cảnh xô xát.

Mà là tiếng còi…

Tiếng còi xe của lực lượng chức năng vang lên, xé toạc không gian tối tăm đó. Cả con đường bỗng im bặt, như thể ai đó vừa bấm nút tắt toàn bộ âm thanh của thế giới.

Người môi giới – kẻ đã dẫn tôi đến đây – đã bị một người hàng xóm nhận ra. Và người đó gọi điện báo vì ông ta từng dính đến một vụ việc tương tự ở xã bên.

Chỉ trong ít phút, mọi chuyện vỡ lở.

Ông ta không phải là chủ đất. Không có quyền bán. Không có tư cách pháp lý. Ông ta đã lợi dụng niềm tin của tôi – của một người chỉ mong có một mái nhà – để trục lợi.

Tôi đứng giữa căn nhà của mình mà không biết nên vui hay nên tuyệt vọng.

Vui, vì ít nhất tôi không phải một kẻ “xây chiếm đất” có chủ đích như người ta đang mắng nhiếc.

Nhưng tuyệt vọng, vì sự thật vẫn là: Căn nhà này… không thuộc về tôi nữa.

Tôi là ai trong câu chuyện này?

Một kẻ sai? Hay chỉ là một nạn nhân khác trong vô số nạn nhân của những chiêu trò bất lương?

Đêm đó, tôi ngồi rất lâu trước hiên nhà. Gió thổi qua những bức tường còn mới, phát ra những âm thanh rỗng tuếch đến lạnh người. Vợ tôi ngủ thiếp đi vì kiệt sức, mắt còn ướt, tay vẫn nắm chặt góc áo tôi như sợ tôi biến mất.

Tôi chợt nhận ra, có những giấc mơ phải đánh đổi bằng cả cuộc đời. Và có những khoảnh khắc, chỉ một sai lầm của kẻ khác cũng đủ phá hủy tất cả những gì bạn chắt chiu suốt hàng chục năm…

Nhưng điều đau đớn nhất không phải là mất nhà.

Mà là khi bạn phải đứng giữa đống đổ nát của chính mình, nghe người ta phán xét, dè bỉu, quay phim, bình phẩm… trong khi sự thật là:

Tôi cũng chỉ là một nạn nhân.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News