×
×

Mẹ chồng muốn “mượn lại” vàng cưới của tôi để tặng em gái chồng – Tôi chỉ nói một câu, bà im lặng cả buổi tối

Mẹ chồng muốn “mượn lại” vàng cưới của tôi để tặng em gái chồng – Tôi chỉ nói một câu, bà im lặng cả buổi tối

Tôi đang mang thai đứa con đầu lòng – 5 tháng. Bụng bắt đầu lớn, bước đi nặng nề, nhưng sáng nào tôi cũng cố dậy sớm nấu ăn, dọn dẹp. Tôi không muốn để mẹ chồng nghĩ mình là “con dâu lười” chỉ vì mang bầu.

Thật lòng, tôi luôn biết ơn mẹ chồng. Từ ngày cưới, bà chưa bao giờ soi mói hay can thiệp chuyện riêng của vợ chồng tôi.
Nhớ hôm cưới, bà tự tay đeo cho tôi trọn bộ vàng cưới: vòng cổ, lắc tay, bông tai, đủ cả. Vừa đeo vừa cười:

“Mẹ tặng cho hai đứa làm của để dành. Sau này có con, có cháu thì truyền lại cho chúng.”

Hôm đó, tôi đã nghĩ mình là người con dâu may mắn nhất thế gian.

Cho đến một buổi chiều chủ nhật, mọi thứ bỗng… thay đổi.

Tôi đang ngồi xoa bụng, cảm nhận những cú máy đầu tiên của con, thì mẹ chồng khẽ gõ cửa:

“Con ra mẹ bảo chút.”

Tôi đi theo bà, nghĩ chắc bà hỏi chuyện ăn uống hay dặn dò gì cho thai kỳ.
Nhưng khi cánh cửa khép lại, giọng bà nhỏ nhẹ mà khiến tim tôi chùng xuống:

“Tuần sau em con lấy chồng rồi. Mẹ lười ra tiệm vàng đánh bộ mới… Con cho mẹ ‘mượn lại’ bộ vàng cưới hôm đó mẹ tặng con, để mẹ đưa cho em nó nhé.”

Tôi đứng sững. Tai ù đi.
“Mượn lại”? Là bộ vàng cưới mà bà đã tặng cho tôi, dặn tôi “truyền lại cho con cháu” đó sao?

Tôi nuốt nghẹn, bàn tay đặt lên bụng mà run.
Không phải tôi tiếc vài món vàng mà là tiếc ý nghĩa.
Đó là vật kỷ niệm cho cuộc hôn nhân của tôi, là lời chúc phúc thiêng liêng của mẹ chồng trong ngày cưới. Tôi từng trân trọng và tự hào về nó, vậy mà giờ bà lại đòi “mượn lại” để tặng người khác?

Tôi không muốn cãi. Bầu bì mà tranh luận, chỉ thiệt cho con.
Tôi hít sâu, rồi bình tĩnh nói một câu:“Mẹ ơi, con không tiếc đâu ạ. Nhưng con đang mang thai bé đầu lòng, con muốn sau này con biết rằng, ngày bố mẹ nó cưới nhau, ông bà đã chúc phúc cho nó bằng tất cả tình thương. Nếu mẹ ngại ra tiệm vàng, để con đi thay mẹ. Tiền đánh vàng con lo giúp, coi như tụi con góp chút lòng mừng em.”

Không khí im phăng phắc.
Mẹ chồng lặng người, không nói thêm câu nào.

Tối hôm đó, bà nấu cháo gà, mang lên phòng cho tôi, chỉ khẽ nói:

“Con ăn đi cho khỏe, đừng nghĩ nhiều nữa.”

Vài ngày sau, bà tự ra tiệm vàng mua bộ khác cho em gái chồng, không bao giờ nhắc lại chuyện “mượn vàng” nữa.

Từ hôm đó, tôi thấy bà quan tâm tôi hơn, nhẹ nhàng hơn.
Còn tôi, hiểu rằng — đôi khi, chỉ cần nói đúng một câu, cũng có thể khiến người khác tự nhìn lại chính mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News