×
×

Hàng xóm không giao lưu với ai bỗng dưng tươi cười sang mời cưới con

Gia đình ông Khải dọn về ngôi làng nhỏ ấy đã được hai năm. Ngày đầu tiên, cả xóm ai cũng tò mò và hân hoan: người mới về, lại xây nhà to, xe cộ sang trọng. Thế nhưng, niềm vui chóng tàn khi mọi người nhận ra ông Khải chẳng giống những người khác trong làng. Ông ít cười, ít nói, chẳng mấy khi giao tiếp, cứ lặng lẽ đóng cửa như thể ngăn cách với cả thế giới bên ngoài.

Đám ma trong xóm, ai cũng thấy bóng ông đứng khuất sau cửa sổ, nhưng tuyệt nhiên chẳng bao giờ bước ra một lời chia buồn. Cái dáng vẻ lạnh lùng ấy khiến người ta dần dà bàn tán.

Một buổi chiều, bà Hòa – hàng xóm sát vách – cằn nhằn với chồng:
– Ông Khải nhà bên kỳ lạ thật! Đám tang bà Bảy tuần trước, người trong xóm kéo nhau đi phụ giúp, ông ta cũng chẳng ló mặt. Lần nào cũng thế, cứ đóng cửa im lìm.

Ông Quân, chồng bà, khẽ gật gù:
– Tôi cũng thấy vậy. Người đâu mà sống như cái bóng. Chắc ông ta có chuyện khó nói.

Nhưng rồi, điều kỳ lạ càng rõ rệt hơn khi con trai lớn của ông Khải chuẩn bị cưới vợ.

Sáng hôm ấy, người ta ngạc nhiên khi thấy ông Khải đích thân đi từng nhà, tay cầm thiệp hồng. Ông gõ cửa, gương mặt vẫn nghiêm nghị nhưng lời lẽ lễ phép:
– Tôi là Khải, nhà phía bên kia. Cuối tuần này con trai tôi cưới vợ, mong anh chị đến chung vui.

Bà Lành – sống đối diện – hơi sững sờ, nhận thiệp rồi hỏi:
– Ông Khải, bấy lâu nay tôi thấy ông chẳng giao lưu với ai, nay mới sang. Thật bất ngờ đấy.

Ông Khải chỉ khẽ gật đầu, môi nhếch một nụ cười gượng:
– Tôi ít ra ngoài, mong anh chị thông cảm. Hôm nay là việc trọng đại, mong được bà con tới dự.

Nói rồi, ông lại vội vã rời đi.

Ngày cưới đến, căn nhà ông Khải rộn ràng khác hẳn thường ngày. Sân trước bày san sát mâm cỗ, toàn cao lương mỹ vị. Người phục vụ đi lại tấp nập, trông chẳng khác gì tiệc lớn ở thành phố. Nhưng trái với sự linh đình ấy, khách khứa lại lác đác. Cả xóm chỉ dăm ba người tới, phần nhiều vẫn là những gương mặt ngại ngần, vừa ngồi vừa nhìn nhau.

Bà Lành khẽ thở dài với bà Hòa:
– Cỗ bàn thì sang trọng, mà lòng người vẫn e dè. Sống khép kín quá, nên giờ người ta chẳng muốn tới.

Sân nhà ông Khải vẫn sáng đèn, nhưng từng mâm cỗ nguyên vẹn như một nỗi xót xa phơi bày.

Cuối tiệc, một người phục vụ mang tới hộp quà nhỏ, không đề tên, chẳng có thiệp. Ông Khải mở ra, bên trong chỉ có một bức tranh cũ. Nét vẽ thô nhưng rõ ràng: cảnh đám tang bà Bảy – hàng xóm năm ngoái – với đám đông người đưa tiễn, riêng góc tranh lại vẽ một ngôi nhà đóng kín cửa.

Ông Khải sững lại, bàn tay run khẽ. Bà Thúy – vợ ông – nhìn chồng, ánh mắt đầy lo âu mà chẳng dám thốt lời.

Bức tranh giản dị ấy như một lưỡi dao, cứa vào khoảng cách ông đã cố dựng suốt hai năm qua. Ông vốn muốn giữ mình, nhưng sự lạnh nhạt ấy giờ quay ngược lại, biến thành cái giá đắt cho cả gia đình trong ngày trọng đại nhất.

Ông Khải khép hộp quà, ánh mắt mờ đi. Lần đầu tiên, người ta thấy ông không còn vẻ lạnh lùng nữa, mà thay vào đó là một sự bẽ bàng khó giấu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News