×
×

Ngay trong phòng VIP gần sát cửa kính, tôi thấy… bố vợ….“Không thể nào… bố vợ mình sao?”

Ngay trong phòng VIP gần sát cửa kính, tôi thấy… bố vợ….“Không thể nào… bố vợ mình sao?”

Năm nay lớp tôi tổ chức họp mặt sau gần 10 năm ra trường. Tôi về quê từ sớm, háo hức lắm, vừa đến quán là lao vào ôm vai bá cổ đám bạn. Tiếng cười nói rôm rả, ký ức ùa về, ai cũng nhắc chuyện ngày xưa ngh-ịch ng-ợm ra sao.

Họp lớp được một lúc, tôi bước ra cửa để nghe điện thoại. Đúng lúc đó, tôi liếc sang quán karaoke đối diện, nơi ánh đèn xanh đỏ ch-ớp nh=áy hắt ra đường. Và rồi… tôi đứng như tr–ời tr–ồng.

Ngay trong phòng VIP gần sát cửa kính, tôi thấy… bố vợ.

Người đàn ông vẫn luôn nghiêm nghị, chuẩn mực, hay dạy tôi “đàn ông phải đứng đắn, gia đình là số một”… lại đang ngồi giữa ba cô tiếp viên trẻ, gương mặt đ-ỏ l–ựng, tay còn v;òng q;ua eo một cô, miệng cười h–ả h–ê nâng ly.

Tôi dụi mắt mấy lần, vẫn không tin nổi.

“Không thể nào… bố vợ mình sao?”

Một người đàn ông hơn sáu mươi, tóc đã bạc, lúc nào cũng dạy đạ-o lý trong bữa cơm gia đình… giờ lại như một thanh niên.

Tôi thấy t–ức… t–ức đến ngh–ẹn c-ổ.

T–ức thay cho mẹ vợ, người phụ nữ bao năm chỉ biết h/i s./inh, t/ằn t/iện, gom góp từng đồng để lo cho con cháu.

Tim đập th–ình th//ịch, tôi bước lùi lại, tay r–un vì giận. Trong đầu tôi hiện ra cảnh bà biết chuyện sẽ đ–au l–òng thế nào.

Không kìm được, tôi rút điện thoại ra, nhấn gọi ngay:

“Mẹ ơi! Mẹ đến đây g-ấp! Con… con thấy bố đang ở quán karaoke đối diện…”

Tôi chưa kịp nói hết câu, bà chỉ đáp gọn:

– “Ở đâu? Đợi mẹ.”

Bà tắt máy.

Tôi nuốt kh–an, vừa lo vừa h–ồi h–ộp. Trong đầu tưởng tượng ra cảnh mẹ vợ x-ông vào, ch;;ửi b;;ới, l;;ôi bố vợ ra trước bàn dân thiên hạ. Thậm chí tôi còn dám cá… có thể cả quán karaoke hôm nay sẽ “n;;áo l;;oạn”.

Tôi đứng ngay trước cửa, nhìn sang quán, lòng nóng như l//ửa đ//ốt.

Chừng 10 phút sau, một chiếc xe máy dừng ngay trước mặt tôi. Mẹ vợ tôi bước xuống.

Bà mặc bộ đồ giản dị, gương mặt không một chút vội vàng. Tôi chạy lại:

– “Mẹ! Con thấy bố… bố đang…”

Tôi chưa kịp chỉ tay, bà đã đưa mắt nhìn sang quán karaoke. Rõ ràng bà thấy cảnh tượng ấy – bố vợ tôi vẫn đang đi cùng  nhân viên, miệng cười lớn, chẳng chút e d/è.

Tôi n–uốt n.ước bọt, chờ… chờ cơn b-ão nổ-i lên.

Nhưng mẹ vợ không bước qua đường. Bà không chạy vào đ.//ánh gh/en. Không l.a h//ét. Không t/át ai.

Bà thở dài thật khẽ, quay sang tôi và nói một câu khiến tôi ch–oáng v—áng

“Con đừng can thiệp. Việc của người già… là như vậy đấy.”

Tôi tưởng mình nghe nhầm.

– “Mẹ… ý mẹ là… mẹ biết chuyện này?”

Bà gật đầu chậm rãi, ánh mắt mệt mỏi đến mức khiến tôi sững sờ:

“Biết từ lâu rồi con ạ. Bố con vốn vậy. Cũng chẳng phải lần đầu. Nhưng… sống đến từng này tuổi rồi, mẹ chọn im lặng để cho con cái được yên.”

Tim tôi như rơi xuống.

Mẹ vợ nhìn sang quán karaoke, khóe mắt đỏ nhưng giọng rất bình thản:

“Mẹ với bố không còn như ngày xưa nữa. Có nói cũng chẳng thay đổi được. Đàn bà lớn tuổi rồi, đôi khi chỉ mong cho gia đình nó yên ổn, con cháu không phải chứng kiến cảnh chia lìa.”

Tôi đứng như hóa đá.
Một người phụ nữ hiền lành, cả đời chịu đựng… lại phải kìm nén nỗi đau quá lớn như vậy.

Bà tiếp lời:

– “Con gọi mẹ đến… là vì thương mẹ đúng không? Mẹ hiểu. Nhưng chuyện này, mẹ không muốn làm lớn. Đàn ông già mà còn ham vui thì tự họ chịu. Mẹ chỉ cần sự bình yên cho con gái mẹ… và cho tụi nhỏ.”

Tôi cúi mặt, ngực đau thắt.
Tôi tưởng mình làm điều đúng, hóa ra lại vô tình chạm vào nỗi đau mà bà đã giấu suốt nhiều năm.

Mẹ vợ nhìn tôi, mỉm cười buồn:

“Thôi, con về họp lớp đi. Chuyện này… cứ để mẹ.”

Bà quay lưng đi. Không khóc. Không nổi giận. Chỉ lặng lẽ leo lên xe rồi chạy về hướng cổng làng.

Tôi đứng đó, không nói được lời nào.

Còn bố vợ, ông vẫn ngồi trong quán, vẫn cười nói, vẫn ôm eo người khác… chẳng hề hay biết rằng bên ngoài, có một người đàn bà đã chịu đựng ông suốt đời.


Sau hôm đó, tôi hiểu thêm một điều…

Không phải gia đình nào yên ấm cũng là vì đàn ông tốt.
Nhiều khi… là vì đàn bà chọn im lặng để giữ lại một mái nhà cho con cái.

Đàn ông ngoại tình, thiên hạ biết ai cũng chê cười.
Nhưng đàn bà chịu đựng, thì không ai thấy nước mắt họ rơi trong đêm.

Tôi trở về buổi họp lớp, nhưng lòng nặng trĩu. Ánh đèn karaoke vẫn nhấp nháy đối diện, như cứa vào mắt.

Từ hôm ấy, tôi nhìn mẹ vợ bằng một ánh mắt khác:
không chỉ là mẹ của vợ tôi, mà là người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà tôi từng biết.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News