Từ lúc còn bé, Hạnh đã luôn mơ về một gia đình nhỏ hạnh phúc với tiếng cười con trẻ vang vọng trong căn nhà nhỏ. Cô yêu trẻ con bằng tất cả trái tim mình và tin rằng làm mẹ là điều thiêng liêng nhất mà người phụ nữ có thể trải qua. Khi kết hôn với Khải, tình yêu của họ đơm hoa kết trái bằng một tin vui: Hạnh mang th:ai.
Suốt chín tháng mang nặng đ:ẻ đ:au, Hạnh chăm chút từng bữa ăn giấc ngủ cho con. Cô trò chuyện với con mỗi ngày, đặt tay lên bụng để cảm nhận từng cú đạp nhỏ. Trong lòng cô, hình ảnh một đứa trẻ kháu khỉnh với nụ cười thiên thần hiện lên rõ ràng. Cô háo hức chuẩn bị mọi thứ: quần áo sơ sinh, nôi, bình sữa… tất cả đều được chọn lựa kỹ càng.
Ngày dự sinh đến gần, niềm vui xen lẫn lo lắng khiến Hạnh thao thức. Rồi khoảnh khắc v:ỡ nước ối đến, cô được đưa vào bệnh viện trong sự hồi hộp của cả gia đình. Những cơn c:o th:ắ:t kéo đến dữ dội, mồ h:ôi đầm đìa, nhưng Hạnh không kêu than. Cô nắm chặt tay chồng, ánh mắt đầy hy vọng: “Chỉ cần con an toàn, em chịu được hết.”
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên. Nhưng rồi… là sự im lặng. Bác sĩ nhìn nhau, gương mặt căng thẳng. Một lát sau, người ta báo với Hạnh: “Xin lỗi chị, em bé đã không qua khỏi…”
Thế giới của Hạnh như sụp đổ. Cô g:ào khóc, vùng dậy khỏi giường đẻ bất chấp cơn đau. Cô đòi nhìn mặt con, ôm con vào lòng. Trên lưng đứa bé, một vết bớt hình giọt nước nhạt nhòa. Cô chạm vào đó bằng đôi tay r:un r:ẩy. “Tại sao lại là con? Tại sao?”
Những ngày sau đó, Hạnh sống như một cái bóng. Cô không khóc nữa, chỉ ngồi lặng lẽ bên chiếc nôi vẫn còn thơm mùi vải mới, tay vuốt ve những bộ quần áo tí hon chưa từng được mặc. Khải cố gắng an ủi, nhưng mỗi lời nói của anh đều như gió thoảng qua tai cô. Anh đi làm, về nhà muộn hơn, có lẽ vì không chịu nổi không khí nặng nề trong căn nhà từng đầy ắp tiếng cười chuẩn bị đón con.
Thời gian trôi qua chậm chạp. Một năm, rồi hai năm. Hạnh vẫn không thể mang thai lần nữa. Các bác sĩ nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là “tâm lý”. Nhưng nỗi đau mất con đã khắc sâu vào từng tế bào trong cơ thể cô, khiến mọi cố gắng đều vô vọng.
Một buổi chiều mưa tầm tã tháng Mười một, Hạnh đang đi bộ dọc con đường gần công viên để “hít thở không khí”, như lời bác sĩ tâm lý khuyên. Tiếng khóc yếu ớt của một đứa bé vang lên từ bụi cây ven đường khiến cô khựng lại. Tim cô đập thình thịch. Cô chạy đến, dang rộng đôi tay run rẩy, nhấc bọc vải ướt sũng lên.
Đó là một bé gái sơ sinh, mặt đỏ bừng vì lạnh, môi tím tái. Đứa bé khóc ngằn ngặt, đôi tay nhỏ xíu quơ quào như cầu cứu. Hạnh ôm chặt con vào lòng, chạy thẳng về nhà mà không suy nghĩ. Cô gọi điện báo công an, nhưng trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất: phải giữ con ấm, phải cứu con.

Khi cảnh sát đến làm thủ tục, họ nói đứa bé bị bỏ rơi ngay sau khi sinh, không có giấy tờ gì. Người mẹ có lẽ đã trốn đi trong cơn hoảng loạn. Họ hỏi Hạnh có muốn tạm thời chăm sóc đứa bé trong thời gian tìm người thân không. Hạnh gật đầu không do dự. Khải về nhà, thấy vợ đang ẵm đứa bé ngủ ngon lành trên ngực, anh chỉ lặng lẽ thở dài rồi gật đầu đồng ý.
Họ đặt tên con là Linh – linh thiêng, như một phép màu giữa đời thường.
Những ngày đầu, Hạnh chăm Linh như chăm một báu vật dễ vỡ. Cô thức đêm cho con bú bình, hát ru, thay tã. Mỗi lần Linh mỉm cười trong giấc ngủ, trái tim Hạnh lại nhói lên vì nhớ đứa con đã mất. Nhưng dần dần, nỗi đau cũ dịu lại, nhường chỗ cho tình yêu mới đang lớn dần.
Một buổi tối, khi tắm cho Linh, Hạnh nhẹ nhàng kỳ cọ từng ngón chân ngón tay nhỏ xíu. Cô lật con lại để rửa lưng. Và rồi… cô chết lặng.
Trên lưng Linh, ngay giữa hai bả vai, là một vết bớt hình giọt nước – y hệt vết bớt của đứa con cô đã mất.
Hạnh buông rơi chiếc khăn, tay run đến mức không giữ nổi bình sữa. Nước mắt trào ra không thành tiếng. Cô ôm chặt Linh vào lòng, thì thầm trong hơi thở đứt quãng:
“Con… là con phải không? Con đã về với mẹ rồi…”
Cô nhớ rõ đến từng chi tiết: vết bớt ấy không phải hình tròn hay hình sao thông thường, mà là một giọt nước lệ dài, đầu nhọn hướng xuống, đuôi loe nhẹ – độc nhất vô nhị. Bác sĩ năm xưa còn nói đùa rằng “sau này lớn lên sẽ là một cô bé hay khóc nhè đây”.
Khải bước vào phòng tắm, thấy vợ ngồi sụp xuống sàn, ôm con khóc nức nở. Anh chưa hiểu chuyện gì, chỉ vội vàng quỳ xuống bên cạnh.
“Em… em nhìn này…” Hạnh run run chỉ vào vết bớt.
Khải nhìn kỹ, rồi tái mặt. Anh cũng nhớ. Nhớ đến mức không thể quên.
Hai vợ chồng ngồi đó rất lâu, giữa sàn nhà tắm còn vương nước. Linh ngọ ngu trong vòng tay mẹ, không hay biết mình vừa mang đến một câu trả lời mà có lẽ cả cuộc đời này họ mới dám tin.
Có lẽ không ai giải thích được. Khoa học sẽ bảo là trùng hợp hiếm gặp. Nhưng với Hạnh, đó là định mệnh. Là đứa con cô đã khóc cạn nước mắt ngày nào, đã tìm đường vòng trở về bên mẹ.
Từ hôm ấy, Hạnh không còn nhìn chiếc nôi cũ với nỗi đau nữa. Cô đặt Linh vào đó ngủ, và mỉm cười thì thầm mỗi đêm:
“Mẹ chờ con lâu lắm rồi… Giờ thì mình mãi mãi bên nhau nhé, con gái của mẹ.”