Từ ngày đầu về nhà chồng, tôi đã xác định sẽ vất vả. Vợ chồng tôi làm việc ở Hà Nội nhưng cuối tuần nào chúng tôi cũng về quê phụ giúp ông bà bán hàng. Kể cả khi có bầu 4-5 tháng, tôi vẫn tự lái xe máy 40 phút. Tôi không dám nghỉ ngơi, phải chạy bưng bê, rửa bát liên tục mấy tiếng. Thậm chí, không biết bao lần, tôi bị ngất ở quán.
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ dựa dẫm hay nhòm ngó tài sản nhà chồng. Khi chồng hỏi sao không xin tiền mẹ, tôi còn khẳng định: “Cái gì mình làm được thì làm, chứ bố mẹ cũng là vất vả mới kiếm được đồng tiền. Bố mẹ cũng phải giữ cho tuổi già nữa chứ!”. Tôi đã ngu ngơ tin rằng, sự hy sinh đó sẽ được đổi lại bằng tình nghĩa.
Bi kịch xảy ra khi tôi cố gắng làm thêm chỉ để tiết kiệm mua cho chồng chiếc xe, trong khi anh ta đi làm bập bõm, nghiện game nặng và nợ nần do chơi cờ bạc, lô đề. Hành động vun vén đó lại bị chồng đáp lại bằng sự quát tháo, đập điện thoại của tôi.
Đỉnh điểm là tin nhắn “rúng động” từ mẹ chồng. Nó vạch trần sự thật cay đắng: Sự độc lập của tôi bị coi là một mối đe dọa, và gia đình chồng đã sẵn sàng dùng thủ đoạn tàn nhẫn để khuất phục tôi. Tin nhắn ấy là: “Về nhà đi con, không đưa cho nó xu nào xem mẹ con nó sống ra sao!”. Đây là lời đe dọa tước đoạt mọi sự hỗ trợ để dằn mặt, bất chấp việc tôi tự lo được cơm nước và chi tiêu hàng ngày.
Sau khi vợ chồng tôi cãi nhau to hơn thì tôi về quê, sự tàn nhẫn càng lộ rõ. Chồng tôi không hề hỏi thăm con câu nào trong gần 2 tháng. Em chồng thì nhắn tin nói tôi ăn bám, đào mỏ, ăn không ngồi rồi và hạch sách.
Dù tôi đã xuống nước xin lỗi, mong hàn gắn vì con, nhưng chồng tôi lạnh lùng buông lời cay đắng: “Em không sai gì cả, anh hết yêu em rồi nên không sống với em được nữa!”.
Thậm chí, nhà chồng còn diễn kịch khuyên tôi nhẫn nhịn nhưng thực tế là đổ lỗi cho tôi, nói với người ngoài rằng tôi là người quyết tâm bỏ chồng nên họ đành chịu.
Cuối cùng, người chồng đã đưa ra lời tuyên bố phũ phàng nhất, thừa nhận sự coi thường của cả gia đình dành cho tôi: “Dù em có tốt, em có vun vén gia đình thế nào thì anh cũng không muốn sống với em nữa. Em thấy đấy, mỗi lần em về nhà anh, mọi người chỉ yêu quý con chứ có coi em ra gì đâu! Liệu em có chấp nhận sống cam chịu cả đời không?”.
Ngày tôi ký vào đơn ly hôn, tôi không rơi một giọt nước mắt nào. Trái tim tôi đã chai sạn sau từng lời sỉ nhục, từng tin nhắn đe dọa từ nhà chồng. Tôi ra đi chỉ với con và vài bộ quần áo, để lại sau lưng tất cả những năm tháng hy sinh bị coi thường.
Nhưng cuộc đời có luật nhân quả. Không lâu sau, tôi nghe tin chồng cũ bị vỡ nợ vì cờ bạc, vay lãi ngoài, bị giang hồ dí tận nhà. Gia đình chồng từng ngẩng cao đầu, giờ quỳ rạp van xin khắp nơi. Ngày người ta kéo đến xiết đồ, tôi tận mắt chứng kiến cảnh tượng cả nhà hoảng loạn: mẹ chồng gào khóc, em chồng ôm từng món đồ mà mấy năm trước họ hả hê khoe khoang.
Đỉnh điểm, chồng cũ bị bắt vì dính đến đường dây cá độ. Trên mạng lan truyền hình ảnh anh ta bị còng tay dẫn đi, gương mặt bơ phờ. Những người từng tin lời nhà chồng bôi nhọ tôi, giờ xì xào:
– Hóa ra con dâu nó mới là người tử tế.
Mẹ chồng gọi cho tôi, giọng nghẹn ngào:
– Con ơi, nếu ngày trước mẹ biết quý trọng con thì đâu đến nông nỗi này…
Tôi chỉ cười nhạt:
– Mẹ ạ, những gì mẹ gieo hôm nay chính là quả báo cho những năm tháng coi thường và dồn ép con. Con tha thứ, nhưng con không quay lại.
Rồi tôi dắt con bước vào căn nhà nhỏ do chính tay mình dựng nên. Quán cà phê của tôi đông khách, con tôi học giỏi và được thầy cô khen ngợi. Tôi không còn sống trong sợ hãi, không còn cúi đầu trước những lời mắng nhiếc.
Một hôm, vô tình gặp lại em chồng ở chợ, cô ta cúi gằm mặt, lí nhí:
– Chị… trước kia em sai…
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, bình thản đáp:
– Muộn rồi. Người ta chỉ biết quý khi đã mất, nhưng với chị, sự tự do và bình yên mới là tài sản lớn nhất.
Tôi quay lưng bước đi, để lại phía sau cả một gia đình bội bạc đang ngập trong bi kịch do chính họ tạo ra. Còn tôi – cuối cùng đã tìm thấy ánh sáng cho mình và con, không phải trong bóng tối của sự nhẫn nhịn, mà trong sức mạnh dám buông bỏ và làm lại từ đầu.