×
×

Lên thành phố làm giúp việc được ông chủ để mắt, tôi về quê bỏ chồng và 3 đứa con nheo nhóc để làm vợ bé

Sáng hôm ấy, trời làng đổ mưa lất phất từ nửa đêm. Hoài dậy thật sớm, khi gà còn chưa gáy. Cô lặng lẽ mở tủ, lấy ra cái vali nhựa màu xanh đã sờn mép mà hồi mới cưới Thành mang về làm của hồi môn. Vào đó, cô chỉ bỏ vài bộ quần áo đẹp nhất, lọ kem dưỡng da mới mua, và một xấp tiền lẻ dành dụm được từ việc bán rau ngoài chợ.

Ba đứa con còn ngủ say trong buồng, đứa lớn ôm đứa bé, đứa giữa nằm co như con tôm. Hoài đứng ở cửa buồng nhìn một lúc lâu, tay nắm chặt quai vali đến trắng bệch. Cô muốn bước vào hôn từng đứa một, nhưng sợ chúng tỉnh dậy khóc thì cô lại mềm lòng. Cuối cùng cô chỉ thì thầm trong cổ họng: “Mẹ xin lỗi… mẹ đi kiếm tiền về nuôi mấy con học hành tử tế.”

Thành thì ngủ ngoài hiên, trên chiếc võng đay cũ, miệng khẽ ngáy đều. Anh mệt đứt hơi vì hôm qua cày thuê đến khuya. Hoài đi ngang qua, nhìn gương mặt chồng rám nắng, những vết chai dày ở bàn tay vẫn còn vương đất đỏ, lòng cô chợt nhói lên. Nhưng rồi cô nhớ đến tin nhắn đêm qua của ông Tuấn: “Mai anh cho xe xuống đón em. Căn hộ tầng 32 đã sẵn sàng. Em chỉ cần bước lên là làm bà chủ.”

Hoài đặt lá thư ngắn lên bàn uống nước: “Anh Thành, em đi kiếm việc làm ăn lớn. Tiền em gửi về hàng tháng. Anh ở nhà nuôi con thay em. Đừng tìm em.”

Cô không dám ký tên.

Mưa vẫn rơi đều, tiếng lộp độp trên mái ngói cũ như đang trách móc. Hoài đội nón lá, kéo vali ra đầu ngõ. Chiếc xe hơi đen bóng đã đợi sẵn, đèn pha vàng rực trong màn mưa. Người tài xế mở cửa, gọi cô bằng “cô chủ nhỏ”. Hoài bước lên xe, không ngoảnh đầu lại lần nào.

Khi xe lăn bánh qua cây đa đầu làng, Hoài mới dám nhìn qua kính chiếu hậu. Căn nhà cấp bốn khuất dần sau màn mưa trắng xóa, chỉ còn lại ba đứa trẻ và người chồng tội nghiệp đang ngủ mà không hay biết mình vừa bị bỏ lại cùng cả một bầu trời đổ vỡ.

Hoài nhắm mắt, tự nhủ: “Chỉ vài năm thôi. Mình sẽ giàu nhanh lắm. Rồi mình đón con lên sau.”

Nhưng trong lòng cô biết, cánh cửa ấy một khi đã khép thì khó mà mở lại được nữa.

6 tháng sau Hoài trở về làng, mang theo một vẻ ngoài hoàn toàn khác lạ. Chiếc áo vải thô sờn cũ đã được thay bằng bộ quần áo lụa bóng bẩy, da dẻ trắng ngần, má hồng hào.

Làng trên xóm dưới xì xào, bàn tán không ngớt. Đám đ;à;;n b;;à thì gh;;e;;n t;ị, còn đám đàn ông thì tiếc rẻ thay cho anh Thành, người chồng hiền lành, chịu khó của Hoài.

Hoài bước vào căn nhà cấp bốn, nơi có Thành và ba đứa con nhỏ đang đợi. Thành mừng rỡ ra mặt, toan chạy lại ôm vợ, nhưng Hoài lùi lại, ánh mắt lạnh nhạt. Cô đặt chiếc va li xuống, mở ra, bên trong toàn là quần áo, giày dép mới và những hộp sữa ngoại cho các con. Thành nhìn Hoài, lòng bỗng dấy lên một nỗi bất an lạ thường.

Hoài nhìn Thành, rồi nhìn ba đứa con đang chạy lại ôm lấy chân mẹ, và buông ra một câu nói khiến tất cả như đóng băng: “Anh à, mình ly dị đi.”

Thành sững sờ, không tin vào tai mình. Anh cố gắng hỏi lý do, nhưng Hoài chỉ im lặng, cố tránh ánh mắt chất vấn của chồng. Cô lôi ra một xấp tiền dày cộp, đặt lên bàn: “Số tiền này đủ để anh lo cho các con. Em không thể sống khổ mãi được.”

Thành lặng người, đau đớn. Anh nhận ra sự thay đổi của Hoài, không chỉ ở vẻ ngoài mà còn cả trong tâm hồn. Thành không níu kéo, anh chỉ nhìn Hoài thật lâu, rồi gật đầu trong im lặng.

Hoài quay lưng bỏ đi, không một lần ngoái lại. Cô trở lại thành phố, nơi có ông chủ đang chờ đợi. Những ngày tháng sau đó, Hoài sống trong nhung lụa, được bao bọc bởi sự giàu sang, phú quý. Cô nghĩ mình đã tìm thấy hạnh phúc đích thực…

Căn penthouse tầng 32 nhìn ra sông Sài Gòn lung linh ánh đèn. Ông Tuấn – người đàn ông 58 tuổi, chủ ba công ty xuất khẩu cà phê – chiều cô đến mức nghẹt thở. Son môi Hoài thích, ông mua cả lố. Cái túi Hermes cô chỉ lướt qua trên mạng, sáng hôm sau đã treo sẵn ở đầu giường. Ông gọi cô là “bà nhỏ”, đưa cô đi du lịch Maldives, Dubai, mua cho cô chiếc Mercedes mui trần màu trắng sữa.

Hoài cười nhiều hơn, nhưng lạ thay, nụ cười ấy không chạm tới mắt.

Ban đêm, khi ông Tuấn đã ngáy đều bên cạnh, Hoài thường ngồi dậy, mở điện thoại, lặng lẽ xem những tấm ảnh cũ. Ba đứa con đứng trước hiên nhà cấp bốn, đứa lớn ôm hai đứa nhỏ, cả ba đứa cùng cười toe toét, miệng còn thiếu răng. Thành đứng sau lưng chúng, tay cầm cái cuốc, mặt rám nắng, mắt hiền như đất. Hoài zoom ảnh lên, nhìn kỹ từng nếp nhăn nơi khóe mắt chồng cũ, rồi lặng lẽ tắt máy, nước mắt rơi không thành tiếng.

Một năm trôi qua nhanh như chớp.

Rồi ông Tuấn đột quỵ.

Chỉ trong một đêm, từ người đàn ông phong độ, ông nằm bất động trên giường bệnh, miệng méo xệch, mắt chỉ còn một bên nhìn được. Bác sĩ nói ông sẽ sống thực vật dài dài, có khi mười năm, hai mươi năm. Các con ông Tuấn – hai người con trai lớn, một người con gái đã có chồng – từ nước ngoài bay về. Họ nhìn Hoài như nhìn kẻ thù.

Họ cắt hết thẻ tín dụng của cô, khóa tài khoản chung, đòi lại căn penthouse vì đứng tên ông Tuấn. Họ nói thẳng:

– Cô chỉ là vợ bé, giấy đăng ký kết hôn cũng chỉ làm cho vui, không có giá trị phân chia tài sản đâu. Giờ bố tôi thế này, cô đi đi, đừng để chúng tôi phải khó xử.

Hoài không có chỗ dựa. Cô không dám cãi, vì đúng là ông Tuấn chưa kịp sửa di chúc.

Cô thu dọn đồ đạc trong một vali cũ – cái vali ngày xưa cô mang từ làng lên – rồi lặng lẽ ra khỏi tòa nhà. Không xe hơi, không tiền mặt, chỉ còn vài trăm nghìn trong túi.

Hoài về quê bằng xe đò, áo quần nhăn nhúm, tóc tai bù xù.

Làng quê vẫn thế, con đường đất đỏ, cây đa đầu làng vẫn xanh. Cô bước thấp bước cao trên đôi giày cao gót đã mòn vẹt, không dám ngẩng mặt.

Căn nhà cấp bốn của Thành giờ đã được quét vôi mới, mái ngói cũng thay hết. Trước sân có giàn mướp sai trĩu quả. Ba đứa con giờ đã lớn, đứa lớn nhất đang học lớp 9, chạy ùa ra khi thấy bóng dáng quen thuộc.

– Mẹ!… Mẹ về thật hả mẹ?

Chúng ôm chầm lấy Hoài, khóc nức nở. Hoài quỳ xuống, ôm các con, nước mắt giàn giụa.

Thành từ trong nhà bước ra. Vẫn cái dáng cao gầy, nhưng tóc đã điểm bạc nhiều hơn. Anh mặc áo bà ba cũ, tay, tay cầm cái rổ đựng rau mới hái. Anh nhìn Hoài thật lâu, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Tối đó, cả nhà ăn cơm trong im lặng. Hoài gắp thức ăn cho con, tay run run. Ăn xong, cô lũ trẻ đi ngủ, chỉ còn hai vợ chồng ngồi lại dưới ánh đèn dầu leo lét.

Hoài quỳ xuống, giọng nghẹn ngào:

– Anh… em sai rồi. Em xin lỗi. Em không còn mặt mũi nào…

Thành không để cô nói hết. Anh đỡ cô dậy, giọng trầm ấm như ngày xưa:

– Về là được rồi. Nhà mình vẫn còn thiếu một người mẹ.

Hoài òa khóc như đứa trẻ.

Sáng hôm sau, cả làng lại xôn xao. Nhưng lần này không phải ghẹn tị hay tiếc rẻ. Họ thấy Hoài mặc áo bà ba cũ của Thành, đội nón lá, đi chân đất ra đồng cùng chồng. Cô cười, nụ cười thật sự, chạm đến tận cùng đôi mắt.

Dưới nắng vàng rực rỡ, bóng dáng hai vợ chồng và ba đứa con trải dài trên cánh đồng lúa chín.

Ai đó bảo nhỏ:

– Phen này Hoài mới thật sự giàu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News