×
×

Đi xuất khẩu lao động về ở t;uổi 55, tôi mong mỏi tìm được bạn tri kỉ cùng t;ận h;ưởng khối tài sản 300 tỷ nhưng cuối cùng lại nhận được bài học cực nhớ đời

Bà Mai, 55 tuổi, vừa trở về Việt Nam sau hơn hai thập kỷ làm việc xuất khẩu lao động ở Nhật Bản. Với sự chăm chỉ và đầu óc nhạy bén, bà đã tích lũy được khối tài sản hơn 300 tỷ đồng, gồm tiền tiết kiệm, bất động sản và vài khoản đầu tư nhỏ. Bà sở hữu một căn biệt thự sang trọng ở ngoại ô thành phố, xe hơi đắt tiền và một cuộc sống mà nhiều người mơ ước. Nhưng đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng, bà Mai mang trong lòng nỗi cô đơn sâu sắc. Ở cái tuổi “quá lứa lỡ thì”, việc tìm một người bạn đời chân thành dường như là điều xa xỉ. Những người đàn ông tiếp cận bà, từ bạn bè giới thiệu đến những cuộc gặp gỡ tình cờ, phần lớn chỉ nhắm đến tài sản của bà. Họ ngọt ngào ban đầu, nhưng ánh mắt luôn lộ ra sự toan tính. Thất vọng, bà Mai dần khép mình, tìm niềm an ủi trong những buổi hát karaoke, nơi bà có thể trút bỏ nỗi lòng qua những bản tình ca thập niên 80, 90.

Một tối thứ bảy, tại quán karaoke quen thuộc ở trung tâm thành phố, bà Mai bước vào phòng VIP với tâm trạng nặng nề. Tiếng nhạc vang lên, bà chọn bài “Mưa trên phố Huế”, giọng hát trầm ấm hòa vào giai điệu buồn. Đêm đó, hai chàng trai trẻ, Tuấn và Tùng, xuất hiện trong vai trò phục vụ. Họ khoảng 25 tuổi, khuôn mặt sáng sủa, nụ cười hiền hậu, ăn mặc giản dị nhưng gọn gàng. Tuấn mang khay nước vào, lễ phép cúi chào, còn Tùng nhanh nhẹn rót rượu, trò chuyện vài câu dí dỏm khiến bà Mai bật cười. Hai chàng trai tự giới thiệu là anh em sinh đôi, quê ở một vùng nông thôn nghèo khó. Họ kể rằng vì gia đình không đủ điều kiện, họ phải bỏ học từ năm lớp 10, lên thành phố bươn chải, làm đủ nghề từ phụ hồ đến chạy bàn ở quán karaoke. Lời kể chân chất, ánh mắt trong trẻo của họ khiến bà Mai cảm thấy gần gũi. Lâu lắm rồi, bà mới được trò chuyện thoải mái đến vậy.

Những buổi sau, bà Mai thường xuyên ghé quán, luôn yêu cầu Tuấn và Tùng phục vụ. Hai chàng trai hợp tính bà, từ sở thích nghe nhạc cũ đến cách nhìn nhận cuộc sống. Họ khen bà trẻ trung, giọng hát truyền cảm, khiến bà như tìm lại được chút thanh xuân đã mất. Tuấn thích kể chuyện hài, còn Tùng hay chia sẻ những kỷ niệm tuổi thơ ở quê, từ việc bắt cá dưới sông đến những đêm trăng rằm. Bà Mai, vốn sống tình cảm, bắt đầu quý mến hai chàng trai. Bà nghĩ, dù không thể có tình yêu, có được những người bạn trẻ tuổi, thật thà bầu bạn cũng là niềm vui lớn.

Thấy Tuấn và Tùng sống khó khăn, thuê một phòng trọ chật chội ở khu ổ chuột, bà Mai nảy ra ý định mời họ về sống chung trong căn biệt thự rộng lớn của mình. Bà bảo: “Nhà cô rộng, chỉ có một mình, buồn lắm. Hai đứa về ở, coi như người thân, tiện chăm sóc lẫn nhau.” Nhưng Tuấn và Tùng từ chối khéo, nói rằng họ ngại làm phiền, chỉ mong giữ tình bạn đơn sơ. Sự chân thành ấy càng khiến bà Mai cảm động. Không muốn ép, bà quyết định mua tặng hai anh em một căn nhà ba tầng trị giá gần 6 tỷ đồng, nằm cách nhà bà chỉ một con phố. Bà nghĩ, căn nhà sẽ giúp họ ổn định cuộc sống, và bà cũng có thể thường xuyên gặp gỡ, trò chuyện, xua tan nỗi cô đơn.

Trong ba tháng sau, bà Mai sống trong niềm hạnh phúc giản dị. Tuấn và Tùng thường ghé thăm, mang theo hoa quả, bánh quê, cùng bà hát hò, kể chuyện. Họ còn giúp bà dọn dẹp sân vườn, sửa mấy món đồ trong nhà. Bà Mai cảm thấy như tìm được gia đình, thậm chí bắt đầu mơ mộng về một mối quan hệ sâu sắc hơn, dù lý trí nhắc nhở rằng khoảng cách 30 tuổi là rào cản lớn. Bà tự nhủ, chỉ cần tình bạn này chân thành, bà đã mãn nguyện.

Nhưng hạnh phúc chẳng kéo dài. Một ngày, bà Mai đi ngang qua căn nhà mình tặng, thấy tấm biển “Nhà bán” treo trước cổng. Linh cảm chẳng lành, bà liên lạc với Tuấn và Tùng, nhưng cả hai số điện thoại đều không liên lạc được. Hỏi thăm hàng xóm, bà mới biết hai chàng trai đã rời đi từ tuần trước. Bà thuê người điều tra, và sự thật như nhát dao đâm vào tim. Tuấn và Tùng không phải anh em sinh đôi, cũng chẳng phải những chàng trai nghèo khó, thật thà. Họ là hai kẻ lừa đảo, cùng quê, đã lên kế hoạch tiếp cận bà từ khi nghe tin bà giàu có qua một người quen ở quán karaoke. Họ dựng lên câu chuyện anh em sinh đôi, giả vờ giản dị để chiếm lòng tin. Sau khi bán căn nhà với giá 5,5 tỷ đồng, họ chia nhau tiền, về quê cưới vợ, xây nhà mới, sống cuộc đời sung túc.

Bà Mai ngồi thẫn thờ trong căn biệt thự lạnh lẽo, tay ôm chiếc micro karaoke giờ đã tắt lặng. Những giai điệu từng là niềm an ủi nay chỉ gợi lên ký ức đau lòng. Bà tự trách mình quá cả tin, để đồng tiền che mờ lý trí. Nỗi đau không chỉ vì mất tiền, mà vì niềm tin bị phản bội. Bà nhớ lại những buổi tối cười nói, những lần Tuấn pha trò, Tùng kể chuyện quê, tất cả chỉ là một vở kịch. Bà cảm thấy mình như một kẻ ngốc, ở tuổi 55 vẫn mơ mộng về tình bạn, tình yêu chân thành.

Những ngày sau, bà Mai ít ra ngoài hơn. Quán karaoke quen thuộc giờ bà không còn muốn ghé. Bạn bè khuyên bà báo công an, nhưng bà lắc đầu. “Coi như bài học đắt giá,” bà nói, giọng đượm buồn. Bà bắt đầu tham gia các lớp học vẽ, tập yoga, cố gắng tìm niềm vui mới. Nhưng sâu thẳm, bà vẫn hy vọng một ngày tìm được người bạn đồng hành thật sự, không toan tính. Ở tuổi 55, bà Mai nhận ra, tiền bạc có thể mua được căn nhà, nhưng không thể mua được trái tim người. Cuộc sống của bà, như một bài hát dang dở, vẫn chờ một nốt nhạc mới để tiếp tục, nhưng giờ đây, bà học cách cẩn trọng hơn, giữ trái tim mình chặt hơn, dù vẫn không ngừng hy vọng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News