Căn nhà tôi sáng hôm đó rối tung rối mù. Chồng tôi mở tủ giấy tờ rồi hét lên như cháy nhà:
– Sổ đỏ mất rồi!
Tôi choáng váng, tim đập thình thịch. Tối qua tôi còn cất nó vào ngăn kéo và khóa lại cẩn thận. Chúng tôi lật tung mọi thứ, từ gầm giường đến nóc tủ, nhưng không có.
Giữa lúc tôi đang hoảng loạn thì bố chồng – ông Khang – từ phòng bước ra. Ông đeo cái túi da cũ kỹ, loại túi mà nhiều năm nay ông bảo là “tài sản của bố”. Ông ôm chặt nó bằng hai tay, như ôm một vật gì quý lắm.
Rồi ông nói câu khiến tôi dựng tóc gáy:
– Con dâu gọi taxi cho bố. Bố về quê. Bây giờ.
Tôi nhìn gương mặt ông – bối rối, vội vã, ánh mắt đỏ đỏ như vừa khóc.
Tại sao đúng lúc sổ đỏ biến mất, ông lại đòi về quê ngay lập tức?
Và tại sao ông giữ túi chặt đến mức các ngón tay trắng bệch?
Tôi hỏi dồn:
– Bố đi làm gì mà gấp vậy?
Ông né tránh:
– … Bố nhớ quê.
Chồng tôi cũng nghi ngờ:
– Bố cầm gì trong túi vậy?
Ông lập tức quay phắt đi, khư khư giấu túi sau lưng như đứa trẻ giấu kẹo.
Phản ứng kỳ quặc ấy khiến tôi lạnh sống lưng.
Một suy nghĩ khủng khiếp lóe lên:
Hay… bố lấy sổ đỏ?
Tim tôi đập loạn.
Tôi bước đến, giọng run run:
– Bố… cho con xem trong túi có đủ đồ không? Lỡ bố quên gì…
Ông hét lên, giọng vỡ như sắp khóc:
– Không được! Không ai được đụng vào đồ của bố!
Không khí trong nhà đông cứng lại.
Chồng tôi nhìn tôi – ánh mắt đầy nỗi lo lắng.
Không còn nghi ngờ gì nữa… có gì đó ông đang giấu.
Tôi thở mạnh một cái, quyết định giật túi. Ông giằng lại, nhưng tay ông run quá, không giữ nổi. Chồng tôi giữ vai ông, còn tôi nhanh tay kéo khóa túi.
Tôi mở túi ra.
Và đúng giây phút đó, toàn thân tôi lạnh toát.
Không có sổ đỏ.
Không có giấy tờ đất đai.
Không có gì giá trị cả.
Chỉ có:
một chiếc khăn tay cũ đã sờn mép,
và một bức ảnh ố vàng của mẹ chồng – người đã mất 5 năm trước.
Phía sau ảnh là dòng chữ bà viết khi còn sống:
“Ông Khang à, nhớ tôi thì về nhà nhé.”
Tôi chết lặng.
Mọi nghi ngờ vừa rồi như tát thẳng vào mặt tôi.
Bố chồng tôi ngồi phịch xuống ghế, nước mắt rơi lã chã:
– Bố… bố nhớ bà ấy… Bố muốn đem ảnh về quê… lau bàn thờ, trò chuyện với bà… Nhà dưới quê lâu rồi không ai hương khói… Bố sợ bà lạnh…
Ông ôm ảnh như ôm một phần tim mình.
Tôi nhìn ông – người đàn ông già nhỏ bé, khắc khổ, cô đơn – mà quá đỗi hối hận.
Chồng tôi nghẹn ngào:
– Sao bố không nói với tụi con?
Ông cúi đầu:
– Tụi bây bận… bố sợ làm phiền… bố chỉ muốn về với bà ấy…
Tôi quỳ xuống trước mặt ông, giữ lấy bàn tay nhăn nheo ấy:
– Bố… con xin lỗi. Con sai rồi. Con đổ oan cho bố…
Khi bố chồng còn đang nghẹn ngào ôm bức ảnh của mẹ, tôi và chồng đều lặng người. Không ai nói thêm một lời nào. Không khí trong phòng như ngừng thở.
Bỗng, từ cuối phòng vang lên tiếng lạch cạch. Thằng Tí – con trai lớp 1 của tôi – đang lúi cúi dưới gầm giường. Tôi cau mày:
– Con làm gì dưới đó vậy?
Nó giật mình, hai mắt mở to rồi chạy vụt ra ngoài, mặt đỏ như quả cà chua.
Có gì đó sai sai.
Tôi gọi lớn:
– Tí! Đứng lại!
Thằng bé khựng lại, đôi chân nhỏ run run.
Chồng tôi bước tới, quỳ xuống, xoa đầu con:
– Tí, có chuyện gì thì nói ba biết.
Thằng bé cắn môi, nước mắt trào ra:
– Con… con xin lỗi… Con định nghịch chơi… nhưng con sợ bị mẹ mắng…
Tôi cau mày:
– Con nghịch cái gì?
Nó thút thít, rồi lôi từ sau lưng ra một cuộn giấy được quấn bằng áo của nó.
Tôi mở ra…
Sổ đỏ của chúng tôi nằm trong đó – nguyên vẹn.
Tôi như muốn khuỵu xuống ngay tại chỗ.
Chồng tôi trố mắt:
– Con lấy cái này lúc nào?!
Tí mếu máo:
– Hôm trước… con thấy mẹ để cái bìa màu đỏ đỏ ở trên nóc tủ giày. Con kéo ghế lấy xuống… con tưởng là quyển sổ tô màu… con giấu vô gầm giường để mai tô…
Tôi ôm đầu.
Vừa buồn cười, vừa sốc, vừa nhẹ nhõm.
Vậy là cả nhà hoảng loạn, tôi nghi oan bố chồng, thậm chí định báo công an…
Chỉ vì một đứa trẻ lớp 1 nghịch ngợm.
Tí lí nhí nói tiếp, giọng nấc:
– Con sợ mẹ đánh… nên con giấu kỹ… Con xin lỗi mẹ…
Tôi ngồi xuống, ôm lấy con, nước mắt vỡ ra như được mở khóa:
– Không… mẹ mới là người phải xin lỗi… Mẹ đã không hỏi con trước… mẹ xin lỗi con…
Bố chồng tôi nhìn cảnh đó, mắt đỏ hoe nhưng miệng nở nụ cười hiền khô:
– Trẻ con nó vậy… có biết gì đâu… người lớn mình mới dễ nghĩ quẩn…
Tôi nhìn sang ông – người mà tôi vừa nghi oan, vừa giật túi, vừa gần như hét vào mặt…
Một nỗi ân hận cuộn lên nóng rát trong ngực.
Tôi bước đến, nắm lấy tay ông:
– Bố… là con sai. Con xin lỗi bố. Con đã nghĩ điều không hay về bố…
Ông xoa nhẹ bàn tay tôi như dỗ một đứa trẻ:
– Thôi… người già như bố làm tụi bây lo nhiều rồi. Bố về quê cũng vì nhớ bà ấy thôi… chứ tài sản nhà này… bố đâu dám đụng.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như mình vừa thoát khỏi một cơn bão lớn – và điều còn lại duy nhất là sự trân trọng.
Còn bố chồng, sau tất cả ồn ào, chỉ im lặng cầm lại bức ảnh vợ mình, mỉm cười buồn:
– Thế là đủ rồi. Giờ bố chỉ cần… đem bà ấy về nhà.
Và thế là chiều hôm ấy, chúng tôi đưa bố về quê.
Mang theo không phải sổ đỏ – mà là bức ảnh của người phụ nữ ông yêu cả đời.