×
×

Cả nhà xôn xao vì chiếc phong bì phúng viếng của thông gia nghèo

Ông nội chồng vừa mất, cả nhà chưa kịp nguôi ngoai thì một cuộc bàn tán đã nổ ra. Nguyên nhân không phải điều gì to tát, mà chỉ vì… 500 nghìn đồng tiền phúng viếng.

Ông nội chồng tôi mất. Ngày đưa tang, bố mẹ và 2 anh trai của tôi lên viếng. Bởi tôi lấy chồng cách nhà gần 100km nên chuyện đi lại khá khó khăn. Đây có lẽ là lần thứ 2, thứ 3 bố mẹ tôi lên nhà thông gia sau hơn 5 năm tôi lấy chồng.

Bố mẹ tôi làm nông, quanh năm chỉ trông vào mấy sào ruộng, tiền bạc chẳng dư dả bao nhiêu.

Hôm đó, cả nhà thuê xe, mất gần 2 triệu đồng, chưa kể các khoản chi lặt vặt khác. Với bố mẹ tôi, 2 triệu là một số tiền lớn, phải chắt chiu hàng tháng trời mới dành dụm được. cainhaudamtang.jpg

Chồng trách móc tôi vì bố mẹ vợ viếng ít. Ảnh minh họa: FP
Khi đến nơi, bố mẹ tôi thắp hương và phúng viếng một phong bì 500 nghìn đồng. Tôi biết, số tiền đó không nhiều so với mặt bằng chung, nhưng nó là tấm lòng của gia đình tôi. Tôi luôn cho rằng, việc gia đình thông gia từ xa đến phúng viếng được như vậy là điều trân quý, không quan trọng tiền phúng.

Ấy vậy mà, đám tang xong xuôi, lúc mở phong bì ra, tôi thoáng thấy ánh mắt khó chịu của mẹ chồng. Bố chồng tôi cũng buông vài lời nhỏ to với mẹ, tôi có nghe được loáng thoáng. Tôi không hài lòng nhưng cũng cố nén giận.

Tưởng chuyện như vậy là xong nhưng hôm sau, chồng gọi tôi vào nói chuyện, giọng khó nghe. Anh bảo: “Anh không định nói đâu nhưng bố mẹ phàn nàn quá, anh cũng thấy không hợp lý thật. Nhà em đi mấy người từ quê lên dự đám tang bố của thông gia mà phúng có 500 nghìn đồng.

Người ta nhìn vào cười chê. Nếu không được 2 triệu thì ít ra cũng nên phúng 1 triệu. Hôm qua, lúc bố bóc phong bì, có cả các dì, các chú ngồi ở đó, anh ái ngại vô cùng. Em không biết, tối đó cả nhà còn bàn tán rất nặng lời”.

Nghe chồng nói, tôi nghẹn ứ cổ họng. Tôi cố giải thích rằng đường sá xa xôi, riêng tiền thuê xe đã mất gần 2 triệu trong khi bố mẹ tôi đâu có dư dả gì. Anh làm con rể của bố mẹ bao năm, lẽ ra anh phải hiểu hoàn cảnh của bố mẹ tôi. Nhưng anh gạt đi, cho rằng có khó khăn thế nào cũng phải vay mượn mà giữ thể diện.

Thực lòng, tôi thấy tủi lắm. Người mất thì đã đi rồi, điều quan trọng là sự có mặt, là nén nhang, là tấm lòng thành kính. Thế nhưng, đám tang lại biến thành nơi người ta soi xét nhau qua từng tờ tiền trong phong bì. Người phúng ít bị xem thường, bị bàn ra tán vào, người phúng nhiều thì được ca ngợi là tốt tính, là thoải mái, thoáng đãng.

Tôi biết, trong mắt gia đình chồng, 500 nghìn đồng là ít, nhưng trong mắt bố mẹ tôi, đó là số tiền không nhỏ. Họ đã gắng hết sức để chu toàn, vừa lo đi lại, vừa thể hiện lòng thành kính, mong người đã khuất an nghỉ. Ở quê tôi, thông thường đám tang cũng chỉ phúng 100-200 nghìn.

Thế mà sau cùng, chỉ vì số tiền ấy mà tôi cảm thấy bị kẹt giữa hai bên, vừa thương bố mẹ ruột, vừa ngại ngùng với gia đình chồng.

Tôi tự hỏi, tại sao người ta lại đặt nặng chuyện tiền bạc trong tang lễ đến vậy? Chẳng lẽ tình cảm chỉ được đo bằng số tiền phúng viếng?

Từ hôm đó, bố mẹ chồng cũng nhìn tôi bằng con mắt khác.

Tôi thấy buồn và cũng thấy thương bố mẹ mình nhiều hơn. Trong cái nghèo, họ vẫn cố gắng làm tròn trách nhiệm, chỉ tiếc là tấm lòng không được thấu hiểu.

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt chồng: “Anh nói đúng, bố mẹ em không có nhiều tiền. Chi phí đi lại đã là cả một gánh nặng với họ. 500 nghìn đồng đó là tất cả những gì bố mẹ em có thể dành dụm để thể hiện sự tôn trọng đối với ông nội anh. Anh cho rằng số tiền đó là ít, là đáng xấu hổ? Nhưng anh có bao giờ nghĩ, nếu là anh, đi từ một nơi xa xôi với chi phí tương đương, anh có thể ‘dư dả’ bao nhiêu để phúng viếng khi gia đình anh cũng không giàu có gì? Bố mẹ em đã làm hết sức mình, và em tự hào về điều đó.”

“Còn chuyện nhà mình bàn tán nặng lời về bố mẹ em, em thực sự thất vọng. Ông nội anh đã mất, đây là lúc để mọi người chia sẻ nỗi đau, chứ không phải để đếm đếm xỉa xỉa từng đồng tiền phúng viếng. Nếu việc thể hiện sự thành kính lại khiến mọi người nhìn nhau bằng ánh mắt phán xét, thì đó không phải là lễ nghĩa mà em muốn gia đình mình theo đuổi.”

Tôi dừng lại, nhìn quanh căn phòng, nơi lẽ ra phải là sự sẻ chia và an ủi. “Em hiểu, mỗi gia đình có một hoàn cảnh và cách thể hiện tình cảm khác nhau. Ở quê em, 100-200 nghìn đã là một tấm lòng lớn. Nhưng anh và gia đình anh, nếu đặt nặng giá trị con người vào đồng tiền, thì có lẽ chúng ta không cùng quan điểm. Em không thể bắt bố mẹ em phải chạy vạy khắp nơi để cho vừa mắt mọi người, mà quên đi giá trị thực sự của sự hiện diện và lòng thành.”

“Từ giờ trở đi, chuyện tiền bạc phúng viếng, hay bất cứ chuyện gì liên quan đến nhà ngoại, anh cứ để em tự giải quyết. Em sẽ là người làm việc với bố mẹ em, và em sẽ là người chịu trách nhiệm. Em sẽ không để bố mẹ em phải chịu thêm bất kỳ lời nói hay ánh mắt nào làm tổn thương họ nữa. Nếu gia đình anh không thể thấu hiểu và tôn trọng hoàn cảnh của gia đình em, thì đó là vấn đề của gia đình anh, không phải của em.”

Nói rồi, tôi đứng dậy, không đợi câu trả lời của chồng. Tôi biết, sẽ có những rạn nứt, sẽ có những ánh nhìn khó chịu. Nhưng tôi không thể lựa chọn con đường đánh đổi lòng tự trọng và tình cảm gia đình ruột thịt chỉ vì những quy chuẩn hẹp hòi của người khác. Tôi sẽ luôn đứng về phía bố mẹ mình, những người đã hy sinh tất cả để cho tôi cuộc sống này, và để cho tôi có thể làm tròn bổn phận dù có khó khăn đến đâu. Sự thấu hiểu và tôn trọng, đó mới là điều quý giá nhất trong cuộc sống, chứ không phải là những con số vô tri.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News