Sau ba năm ly hôn, Hạnh quyết định tái hôn với anh Minh – người đàn ông từng được mọi người khen là “ấm áp, chững chạc, biết yêu thương con riêng của vợ”.
Ngày đầu anh đến nhà, thấy bé An rụt rè núp sau lưng mẹ, Minh cười hiền:
– “Chào con gái, sau này chú sẽ thương con như con ruột nhé.”
Hạnh xúc động đến rơi nước mắt. Ai cũng bảo cô may mắn vì gặp được người tốt.
Nhưng chỉ có một người – bé An – không cười. Con bé cứ tránh mặt, lặng lẽ, chẳng bao giờ dám lại gần “chú Minh”.
Một buổi tối, Hạnh đi công tác gấp. Cô nhờ Minh ở lại trông con. Đêm ấy, hàng xóm nghe thấy tiếng khóc nhỏ từ phòng bé An, nhưng rồi im bặt.
Sáng hôm sau, bé An mặt mũi tái xanh, không nói năng gì.
Từ đó, mỗi khi Minh đến, con bé lại trốn vào phòng, đóng kín cửa.
Hạnh hỏi:
– “Con sao thế? Chú Minh có mắng con à?”
Bé chỉ lắc đầu, ôm chặt con gấu bông, mắt rơm rớm.
Hạnh không hiểu, chỉ nghĩ con gái còn nhỏ, chưa quen có “ba mới”.
Ngày cưới đến, váy cưới trắng tinh, xe hoa đậu kín ngõ. Hạnh vào phòng gọi con:
– “An ơi, con thay váy đẹp đi với mẹ nào.”
Con bé lắc đầu:
– “Con không đi đâu. Con ở nhà với ba thôi.”
– “Ba con mất rồi mà, con quên sao?”
Bé An bật khóc:
– “Ba thật không muốn mẹ lấy chú Minh đâu. Hôm trước chú bảo… nếu con méc mẹ, chú sẽ vứt con ra đường, không cho mẹ tìm thấy con nữa!”
Hạnh chết sững.
Cô chạy ra ngoài, đối mặt với Minh:
– “Anh Minh, có đúng anh đã dọa con bé không?”
Minh sững lại vài giây rồi cười nhạt:
– “Em tin lời con nít à? Nó không thích anh nên bịa chuyện đấy thôi.”
Hạnh vẫn còn phân vân thì từ trong nhà, bà giúp việc hoảng hốt chạy ra:
– “Cô Hạnh ơi! Cô xem cái camera phòng khách đi… Tôi vừa kiểm tra thì thấy tối hôm cô đi công tác, chú Minh có hành động rất lạ với bé An!”
Tim Hạnh thắt lại.
Cô mở điện thoại xem lại đoạn ghi hình – rõ ràng là cảnh Minh đứng trước cửa phòng con bé, giọng gằn gằn:
– “Tao nói mày im miệng chưa? Mày mà méc mẹ mày, tao cho mày ra đường ở luôn!”
Toàn thân Hạnh run bần bật.
Cô nhìn sang Minh – gã đàn ông vẫn mặc vest chỉnh tề, miệng cố cười giả tạo, ánh mắt lộ rõ sự hoảng sợ.
Không nói thêm lời nào, Hạnh giật tấm khăn voan, ném mạnh xuống đất.
Giữa tiếng xì xào của quan khách, cô nói dứt khoát:
– “Đám cưới này dừng lại. Tôi không thể cưới một kẻ độc ác với chính con gái tôi.”
Minh vội vàng chối:
– “Anh chỉ dọa nó thôi, anh đâu làm gì…”
Hạnh quát lớn:
– “Chỉ một câu dọa cũng đủ để con tôi sợ hãi suốt nhiều tuần. Tôi không cần người đàn ông như vậy trong cuộc đời mình nữa!”
Cô tháo nhẫn, ném về phía anh ta, rồi quay vào ôm con gái.
Bé An run rẩy hỏi nhỏ:
– “Mẹ không đi nữa hả mẹ?”
Hạnh khẽ mỉm cười, nước mắt rơi xuống mái tóc con:
– “Không, mẹ không đi đâu cả. Mẹ chỉ cần con thôi.”
Cả sân cưới lặng im. Tiếng xe hoa rời đi trong nắng chiều, để lại hình ảnh người mẹ ôm con giữa khoảng sân trống – đau đớn, nhưng cũng là giây phút mạnh mẽ nhất cuộc đời.