×
×

Giữa đám cưới, mẹ chồng lên trao vàng nhưng lại thì thầm vào tai tôi 1 câu khiến tôi tái mặt rùng mình

Ngày cưới của tôi đến trong một buổi sáng mùa thu dịu nhẹ, khi những tia nắng đầu ngày len lỏi qua những hàng cau thẳng tắp trước cổng nhà trai. Sân nhà được trang hoàng rực rỡ với những dây đèn nhấp nháy, bóng bay trắng xen kẽ vàng kem, hoa hồng phủ kín lối đi. Tiếng nhạc du dương vang lên từ chiếc loa đặt giữa sân, hòa cùng tiếng cười nói rộn ràng của quan khách. Từ xa, từng đoàn người trong những bộ áo dài đỏ thắm, vest chỉnh tề lần lượt tiến vào, khiến không khí trở nên vừa trang trọng vừa ấm áp.

Tôi mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi, tà váy dài lướt nhẹ trên nền gạch, mái tóc búi cao điểm một chiếc vương miện nhỏ lấp lánh. Khi cha nắm tay dẫn tôi ra khỏi nhà gái, tôi nhìn thấy anh — người đàn ông mà tôi tin rằng mình sẽ cùng nắm tay đi hết cuộc đời. Anh đứng đó, trong bộ vest đen, khuôn mặt không giấu nổi sự xúc động xen lẫn tự hào. Đôi mắt anh lúc ấy sáng rực, như chứa cả lời hứa về một tương lai bình yên.

Lễ rước dâu diễn ra trong tiếng pháo điện nổ lép bép, tiếng trống phách của đoàn nhà trai và những tràng vỗ tay chúc phúc của họ hàng hai bên. Khi tôi đặt chân qua cổng nhà chồng, mọi người xung quanh đều nở nụ cười rạng rỡ. Mẹ chồng — khi đó trong tà áo dài nhung màu xanh ngọc — bước ra đón tôi. Bà nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, bàn tay hơi lạnh, nhưng ánh mắt lại vô cùng sâu và bình tĩnh. Rồi bà ghé sát tai tôi, khẽ thì thầm:
“Làm vợ nó… sẽ không dễ đâu, con phải chuẩn bị tinh thần.”

Khoảnh khắc ấy trôi qua rất nhanh. Tôi mỉm cười gật đầu, chỉ nghĩ đó là lời nhắc nhở của một người mẹ thương con trai, mong tôi biết cách giữ gìn mái ấm. Tôi đâu ngờ, câu nói tưởng chừng đơn giản ấy lại trở thành điềm báo cho những năm tháng đầy tổn thương sau này.

Hôn lễ tiếp tục với tiếng nhạc rộn ràng, ánh đèn flash lóe sáng liên hồi khi bạn bè, người thân ùa lên chụp ảnh. Ai cũng chúc mừng tôi, bảo rằng tôi may mắn vì lấy được một người đàn ông có công việc ổn định, điềm đạm, hiếu thảo. Còn tôi, khi ấy, thật lòng tin rằng mình đang là người hạnh phúc nhất thế gian.

Những tháng đầu hôn nhân, mọi thứ diễn ra êm đềm. Anh luôn nắm tay tôi mỗi khi ra đường, luôn hỏi tôi muốn ăn gì, đi đâu. Mẹ chồng cũng rất nhẹ nhàng, chưa từng can thiệp vào đời sống riêng của hai đứa. Tôi từng tự nhủ: có lẽ mình là nàng dâu hiếm hoi may mắn.

Nhưng rồi sau khi tôi sinh con, những điều ngọt ngào ấy bắt đầu phai nhạt. Anh dần trở nên im lặng, ít chia sẻ, thường xuyên về muộn. Tôi nghĩ đó là áp lực công việc, nên càng cố gắng vun vén, làm chỗ dựa cho chồng.

Cho đến một buổi chiều dọn tủ quần áo, tôi phát hiện một lá thư giấu kỹ trong ngăn áo vest. Nét chữ mềm mại, nghiêng nghiêng, dòng chữ ngắn ngủi:
“Em sẽ đợi anh… dù bao lâu.”

Không tên, không địa chỉ. Nhưng tôi không ngây thơ đến mức không hiểu.

Tôi chọn im lặng, quan sát. Anh vẫn về muộn, vẫn ôm điện thoại và xóa tin nhắn ngay sau khi đọc. Một đêm, giữa khoảng tối tĩnh lặng, điện thoại anh rung lên. Anh bước ra ban công nghe máy, giọng anh bỗng nhẹ như gió:
“Anh biết… nhưng giờ chưa thể… đợi thêm một chút.”

Tôi nằm trong bóng tối, nghe tiếng gió rít qua khe cửa, tim mình lạnh buốt.

Khi tôi hỏi thẳng, anh chỉ khẽ nói:
“Em đừng nghĩ linh tinh, chỉ là chuyện công việc.”
Mẹ chồng thấy tôi u uất, chỉ thở dài:
“Mẹ đã nói rồi… làm vợ nó không dễ.”

Năm năm sau ngày cưới, mọi thứ vỡ ra khi tôi tình cờ bắt gặp anh và một người phụ nữ trong quán cà phê nhỏ ven đường. Họ không ôm nhau, không nắm tay, chỉ ngồi đối diện và nhìn nhau bằng thứ ánh mắt dịu dàng — ánh mắt mà tôi đã không còn nhận được từ anh từ rất lâu rồi. Khi cô ta rời đi, anh gục đầu vào tay, dáng vẻ bất lực như một người đang sống trong cuộc đời không thuộc về mình.

Tối hôm đó, anh thú nhận. Trước tôi, anh từng yêu sâu đậm một người, nhưng bị gia đình phản đối nên buộc phải chia tay. Người đó vẫn ở lại thành phố, và thỉnh thoảng họ gặp nhau. Anh nói chưa từng vượt qua giới hạn, rằng anh đã cố yêu tôi trọn vẹn… nhưng trái tim anh chưa bao giờ quên được quá khứ.

Tôi không biết mình nên tin vào “chưa vượt qua giới hạn” hay không. Tôi chỉ biết rằng, câu nói thì thầm của mẹ chồng năm nào như một lời tiên tri lạnh lẽo. “Không dễ” không phải vì anh nóng tính, không phải vì mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu, mà vì trái tim người đàn ông tôi cưới… chưa bao giờ hoàn toàn thuộc về tôi.

Và điều khiến tôi rùng mình nhất là: có những điều, dù được báo trước, ta cũng không thể tránh. Tôi đứng trước ngã ba, tự hỏi mình — liệu có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này, khi trái tim mình đã mỏi, và trái tim người ấy… chưa bao giờ là của tôi?

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News