×
×

Chồng tôi ban đầu chỉ vài đêm đi không về, Lý do nghe quen thuộc đến mức thuộc lòng: tiếp khách, công tác, họp đột xuất, bạn say rượu cần người đưa về. Tôi gật đầu, không hỏi thêm…. tôi lé::n theo dõi thì mới phát hiện anh ta ôm cô bé trẻ hơn mình 20 tuổi..

Chồng tôi ban đầu chỉ vài đêm đi không về, Lý do nghe quen thuộc đến mức thuộc lòng: tiếp khách, công tác, họp đột xuất, bạn say rượu cần người đưa về. Tôi gật đầu, không hỏi thêm…. tôi lé::n theo dõi thì mới phát hiện anh ta ôm cô bé trẻ hơn mình 20 tuổi…

Một đêm, lúc kim đồng hồ trôi qua 1 giờ sáng, anh nhắn tin: “Đêm nay anh không về. Em ngủ sớm đi.”

Chỉ vỏn vẹn 7 chữ. Không lý do. Không lời giải thích. Lần đầu tiên sau bao năm làm vợ ngoan hiền, tôi quyết định làm một kẻ theo dõi chính người đàn ông của mình.

Chiếc xe của anh ở phía xa, tôi giữ khoảng cách, bám theo như một cái bóng. Đường cao tốc vắng tanh. Càng đi, cảnh vật càng l-ạ l-ẫm. Hơn 100 km đường, lòng tôi l;ạnh d;ần theo từng ngọn đèn đường lùi lại phía sau.

Và rồi anh dừng lại trước một khu nhà trọ nhỏ….Tôi tắt đèn, ngồi b;;ất đ;;ộng.

Anh bước xuống xe. Và cô ta xuất hiện.

Một cô gái trẻ. Rất trẻ. Mái tóc dài, váy ngắn, dáng người mềm mại nép vào vòng tay anh một cách quá đỗi quen thuộc. Người đàn ông của tôi, người từng hứa chỉ có duy nhất một gia đình, đang ôm chặt một cô gái trẻ hơn tôi 20 tuổi giữa màn đêm như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời.

Tim tôi không đ;;au như tôi từng tưởng.
Nó… t-ê đi. L;;ạnh đi. Và rồi tr-ống r-ỗng.

Rồi tôi quay đầu xe. Lặng lẽ. Ng;;ạo ngh;;ễ.

Từ khoảnh khắc ấy, anh với tôi đã không còn là chồng – chỉ là một người dưng đang ở chung một mái nhà.

Tôi vẫn sống như bình thường. Vẫn nấu cơm. Vẫn dọn dẹp. Vẫn hỏi han công việc anh bằng giọng nh-ẹ t-ênh. Tôi diễn quá đạt đến mức chính anh cũng bắt đầu l–úng t–úng, như thể đang đứng trước một thứ gì đó không thể hiểu nổi.

Anh chờ tôi làm ầ-m lên. Chờ tôi ch;;ất v;;ấn. Chờ n;ước m;;ắt. Chờ cơn gh;en. Nhưng tôi lại chỉ im lặng và l;;ạnh nh;;ạt. Sự bình thản của tôi làm anh bồn chồn, m;;ất ng;ủ, bắt đầu để ý từng cử chỉ, từng ánh mắt.

Còn tôi, tôi bắt đầu dành thời gian cho bản thân nhiều hơn. Tập thể thao, học thêm một kỹ năng mới, gặp lại những người bạn cũ, chăm chút cho ngoại hình mà bấy lâu nay tôi lơ là vì hai chữ “gia đình”.

Hai tháng trôi qua, nhanh và nhẹ như một cái chớp mắt.

Cho đến một buổi chiều, khi tôi đang ngồi uống cà phê với bạn, điện thoại r;;ung lên liên tục. Tin nhắn đến d;;ồn d;;ập từ nhiều người khác nhau, toàn là những câu giống nhau:

“Nghe chuyện chưa?”
“Cô bé đó… t;;ai t;;iếng lắm.”
“Anh chồng bà bị chơi một v;;ố đ;;au đ;;iếng.”

Tôi kh;;ựng lại.

Rồi tôi đọc từng dòng.

Hóa ra, cô b;;ồ trẻ kia không phải một cô gái ngây thơ như vẻ ngoài anh từng kể. Cô ta qua lại với nhiều người cùng lúc.

Trong đó có một kẻ không hề hiền lành, thậm chí còn từng vướng vào hành vi phạm pháp. Chuyện vỡ lở. Clip, tin nhắn, hình ảnh bị tung ra. Cái tên anh xuất hiện khắp nơi như một kẻ bị cắm sừng mà không hề hay biết.

Không chỉ mất danh dự. Anh còn mất một khoản tiền lớn. Những lời hứa, những món quà, những lần chuyển khoản mà anh nghĩ là “đầu tư cho tình yêu”, hóa ra chỉ là con số trong một danh sách dài những kẻ bị lợi dụng.

Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi bật cười thành tiếng.

Không phải vì hả hê. Cũng không hẳn vì đau đớn. Mà là vì cuối cùng, nhân quả đã chọn đến đúng địa chỉ.

Tối đó, anh về nhà, gương mặt hốc hác, mệt mỏi, đôi mắt tránh né không dám nhìn tôi. Nhưng tôi thì lại rất bình thản. Tôi đặt trước mặt anh một xấp giấy đã chuẩn bị từ lâu.

Đơn ly hôn.

“Em biết từ cái đêm anh đi hơn 100 cây số để ôm cô ta.” – Tôi nói nhẹ, như đang kể chuyện của ai đó, không phải của mình. – “Hai tháng qua, em chỉ chờ mọi thứ tự kết thúc.”

Anh sững người.

Còn tôi, lần đầu tiên trong cuộc hôn nhân này, cảm thấy mình thật sự… nhẹ nhõm.

Bởi có những cuộc chia tay không cần nước mắt. Chỉ cần một khoảnh khắc đủ tỉnh táo để hiểu rằng: người phản bội mình, sớm muộn cũng sẽ bị chính cuộc đời phản bội lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News