Tôi tên là Lan, 26 tuổi, sống ở một con hẻm nhỏ quận Bình Thạnh, Sài Gòn. Ban ngày tôi làm trang điểm cho người sống – những cô dâu, diễn viên, hay khách hàng muốn đẹp hơn trong đám cưới, tiệc tùng. Nhưng ban đêm, tôi lại bước vào thế giới khác hẳn: tắm rửa, trang điểm cho người chết. Công ty tang lễ mà tôi làm việc chuyên cung cấp dịch vụ “làm đẹp cuối cùng” – để người ra đi được ra đi thật đẹp, thật thanh thản.
Công việc này không phải ai cũng chịu nổi. Tôi từng thấy người ta khóc ngất khi nhìn con mình nằm im trên bàn lạnh, nhưng sau khi tôi hoàn thành, họ lại ôm nhau khóc vì “con mình đẹp quá, như đang ngủ”. Tôi làm việc này đã ba năm, quen với mùi formaldehyde, quen với những đôi mắt vô hồn, và quen với việc phải thì thầm “chị ơi, chị đẹp lắm, đi bình an nhé”.
Tôi gặp Minh – người yêu tôi – trong một buổi chụp ảnh cưới cho bạn. Anh ấy là kỹ sư xây dựng, hiền lành, cười tươi như nắng. Chúng tôi yêu nhau được tám tháng, rồi anh ấy muốn đưa tôi về ra mắt gia đình. Nhà anh ở quận 7, một căn nhà phố khang trang, bố mẹ anh làm kinh doanh, em gái còn học đại học.

Tối hôm đó, tôi mặc áo dài trắng tinh khôi, trang điểm nhẹ nhàng, tay cầm hộp bánh trung thu (dù không phải mùa). Bữa cơm gia đình ấm cúng, cá kho tộ thơm lừng, canh chua bông điên điển. Mẹ Minh rất quý tôi, cứ hỏi han đủ thứ: “Con làm nghề gì vậy Lan?”. Tôi mỉm cười, nghĩ rằng nên thành thật ngay từ đầu, không giấu diếm gì cả.
“Con làm trang điểm ạ. Ban ngày trang điểm cho cô dâu, ban đêm thì… trang điểm cho người đã mất. Cũng tắm rửa, thay quần áo, làm đẹp cho họ trước khi nhập quan.”
Cả bàn ăn im phăng phắc. Bố Minh đang gắp miếng thịt, tay khựng lại. Mẹ Minh há miệng, đôi mắt trợn tròn. Em gái Minh thì thét lên một tiếng nhỏ rồi che miệng. Minh ngồi bên cạnh tôi, mặt tái mét, cố cười gượng: “Mẹ… mẹ đừng lo, Lan làm rất chuyên nghiệp…”.
Nhưng không khí đã chết lặng. Mẹ Minh lắp bắp: “Trời ơi… con… con làm… tắm rửa cho người chết á?”. Tôi gật đầu, nhẹ nhàng kể thêm: “Dạ, con làm để họ ra đi đẹp đẽ, không bị hư hao. Nhiều gia đình còn cảm ơn con vì người thân họ trông như đang ngủ thôi ạ”.
Bữa cơm kết thúc trong im lặng. Mẹ Minh chỉ nói một câu: “Con về nghỉ ngơi đi, mai mẹ gọi lại”. Tôi rời nhà Minh mà lòng nặng trĩu, nghĩ chắc hết rồi, ai mà dám lấy con gái làm nghề “làm đẹp cho người chết”.
Sáng hôm sau, chưa đầy 8 giờ, điện thoại tôi rung liên hồi. Là mẹ Minh. Giọng bà run run nhưng đầy quyết đoán: “Lan ơi, mẹ với bố vừa bàn xong. Mẹ muốn hỏi cưới con ngay tuần này luôn. Đừng để lâu, kẻo… kẻo người ta nghĩ lung tung. Con chịu khó về nhà mẹ một chuyến nhé, mẹ đang chuẩn bị lễ vật đây”.
Tôi sững sờ, tay cầm điện thoại mà không tin vào tai mình. “Dạ? Cô… cô nói thật ạ?”
“Thật chứ! Mẹ sợ lắm. Mẹ nghĩ, nếu con làm nghề đó mà còn đẹp người đẹp nết thế này, thì con là phúc đức lớn của nhà mình rồi. Người chết còn nhờ con làm đẹp, huống chi người sống. Mẹ không muốn để con đi mất. Mẹ sợ… nếu không cưới gấp, con sẽ bị người ta chê bai, rồi con buồn, rồi… rồi con bỏ nghề, rồi… rồi con đi theo ai đó khác. Không được! Phải cưới ngay!”
Tôi bật cười, nước mắt lăn dài. Hóa ra, chỉ vì một câu nói thật lòng, cả nhà Minh lại sợ tôi… “bị ma ám” hay “bị cô hồn ghen tị”, nên vội vàng sắm lễ hỏi cưới để “trấn an” và giữ tôi lại. Họ bảo, nghề của tôi là nghề “gần với thần linh”, là phúc đức, là may mắn cho con cháu sau này.
Tuần sau, nhà trai mang tráp lễ đến nhà tôi. Mẹ Minh cười tươi rói, ôm tôi thật chặt: “Con dâu mẹ ngoan lắm. Từ nay con cứ làm nghề của con, mẹ sẽ cầu phúc cho con mỗi ngày. Nhưng nhớ về nhà ăn cơm thường xuyên nhé, đừng để mẹ lo”.
Và cứ thế, tôi – cô gái từng bị cả nhà người yêu sợ xanh mặt – lại trở thành “báu vật” của gia đình chồng tương lai. Đời đôi khi kỳ lạ thật, chỉ một câu nói chân thật lại mở ra cả một hạnh phúc bất ngờ.