– “Con gái nh/à q/uê mà cứ nghĩ mình là bà hoàng à?”
– “Làm dâu mà không b-iết đ-iều thì chỉ có nước về bên ngoại!”
Bố chồng nói trước mặt mọi người, không chừa cho tôi chút s-ĩ d-iện nào. Mẹ chồng thì ngồi im, không b/ênh nhưng cũng chẳng cản, thỉnh thoảng bồi thêm vài câu cho vừa miệng chồng. Còn tôi, nhiều đêm phải ú-p mặt vào gối kh;;óc đến t;ê dại, chỉ sợ con nghe thấy.
Chồng tôi biết chứ không phải không. Nhưng anh là kiểu người đàn ông mềm giữa, kẹt giữa vợ và cha mẹ. Anh thương tôi, nhưng không đủ can đảm ch-ống lại cha mình.
Tôi chỉ có một mong muốn duy nhất: ra ở riêng.
Nhưng hễ tôi nhắc tới chuyện đó, bố chồng lập tức đập bàn:
– “Mày có còn coi tao là bố không? Lấy vợ xong là b-ỏ nhà à? Mày ra ngoài thì từ tao mà ra!”
Tôi hiểu. Với ông, chuyện con trai dọn ra ở là một sự s;ỉ nh;;ục. Ông không ch-ấp nh-ận được.
Và rồi, mẹ chồng tôi nói nhỏ với tôi trong một chiều không có ông ở nhà:
– “Nếu muốn ra ở riêng cho yên ổn… con phải biết điều với mẹ.”
Tôi nhìn bà.
– “Ý mẹ là sao?”
– “Hai đứa đưa cho mẹ 2 tỷ. Mẹ sẽ khuyên bố nó. Có tiền rồi, mẹ đứng ra giải quyết cho.”
Hai tỷ. Không phải số tiền nhỏ. Đó gần như là toàn bộ tiền tiết kiệm của hai vợ chồng, cộng thêm tiền tôi phải vay thêm bên ngoài.
Nhưng tôi đã quá m;ệt m;ỏi với cảnh sống chung đ-ịa ng-ục này. Cuối cùng, tôi g;ật đầu.
Ngày đưa tiền, bà cười tươi như hoa nở. Đếm kỹ từng xấp, dán băng keo lại, rồi vỗ vai tôi:
– “Con cứ yên tâm, chắc chắn bố nó sẽ cho ra ở riêng.”
Và đúng như thế thật. Chỉ đúng một tuần sau, bố chồng gọi hai vợ chồng tôi lại, nói bằng giọng kẻ cả:
– “Ra ngoài ở thì ra. Nhưng sau này có chuyện gì, đừng có mò về đây nữa.”
Dù c/ay, tôi vẫn thấy nh/ẹ nh/õm. Chỉ cần được dọn đi, với tôi, thế là quá đủ.
Hai vợ chồng thuê nhà, đi làm, sống trong không gian không bị s-oi m-ói. Tôi bắt đầu lại từ đầu, từng chút một.
Cho đến một năm sau, tôi mang thai. Và khi con gần chào đời, chúng tôi quyết định g-om tiền mua một căn hộ nhỏ để ổn định lâu dài.
Số tiền còn thiếu… chính là 2 tỷ của mẹ chồng.
Tôi gọi điện, nói chuyện rất nhẹ nhàng:
– “Mẹ ơi, trước đây con có gửi mẹ 2 tỷ, giờ con với chồng định mua nhà, mẹ cho con xin lại…”
Bên kia im lặng đúng 3 giây, rồi bà bật cười:
– “Tiền nào của chị?”
Tôi tưởng mình nghe nhầm.
– “Dạ? Tiền 2 tỷ con gửi mẹ để mẹ nói với bố cho ra ở riêng…”
– “Có nhầm lẫn gì không? Tôi chưa từng nhận đồng nào của chị cả nhé. Đừng b/ịa đ/ặt rồi đ/ổ cho tôi.”
Tôi ch;eet l/ặng. Mồ hôi t/úa ra l//ạnh s//ống l//ưng.
– “Chính tay con đưa mà mẹ…”
– “Nói có bằng chứng không? Có giấy tờ gì không? Hay chỉ là cái mồm chị tự nói?”
Giọng bà ta đ//anh lại, s//ắc như d/a/o.
– “Cái nhà này là con trai tôi xây, đất của bố nó, chị không có quyền đòi cái gì hết.”
Tôi gác máy. Người tôi r;;un lên, vừa u;ất vừa nh;ục. Thay vào đó, tôi bật cười.
Bởi ngay từ cái ngày đưa tiền cho bà, tôi đã biết,…. Và tôi đã chuẩn bị sẵn cho tình huống hôm nay.
Bà ta đâu ngờ rằng…tôi đã….

Hôm đó, tôi không đưa tiền một mình.
Hôm đó, có mặt người môi giới bất động sản – người mà vài ngày sau chính bà nhờ dẫn đi xem đất. Có camera của tiệm vàng ngay đối diện nhà ghi lại cảnh bà cẩn thận cầm túi tiền bước vào. Có bản ghi âm hơn 20 phút, rõ mồn một từng câu nói:
– “Hai tỷ này coi như con biếu mẹ, mẹ đứng ra lo liệu cho con”
– “Có tiền rồi thì mọi chuyện mẹ sẽ giải quyết”
Tôi còn có cả tin nhắn bà gửi cho tôi mấy hôm sau:
➡️ “Tiền nhận đủ, mẹ đã nói chuyện với bố nó rồi, con yên tâm dọn đi.”
Bằng chứng không thiếu. Tôi chỉ im lặng… vì tôi muốn chờ đúng thời điểm.
Và cơ hội đã đến.
Vài ngày sau, tôi nghe được tin: bà hí hửng chuẩn bị mua một mảnh đất khác, định đứng tên con trai cả. Hợp đồng gần xong. Tiền đã đặt cọc.
Và chính lúc đó, tôi xuất hiện.
Không la lối, không khóc lóc. Tôi bước vào với một xấp giấy dày, đặt mạnh xuống bàn trước mặt bà và người bán đất.
Tôi mở từng thứ một:
– Hình ảnh camera
– File ghi âm
– Tin nhắn
– Sao kê rút tiền
Từng bằng chứng như búa tạ giáng thẳng xuống nụ cười đang đông cứng của bà ta.
– “Không có tiền nào của chị à mẹ?”
– “Thế 2 tỷ trong cái túi này là gì đây?”
– “Và nếu mẹ không trả, con sẽ gửi toàn bộ sang công an, với tội chiếm đoạt tài sản.”
Cả căn phòng chết lặng.
Mặt bà trắng bệch. Hai bàn tay run bần bật. Người mua đất nhìn bà đầy nghi ngờ. Con trai cả hoang mang, quay sang hỏi:
– “Mẹ… thật không?”
Lần đầu tiên kể từ khi tôi bước chân về nhà chồng, tôi thấy bà câm lặng.
Không còn vẻ trịch thượng.
Không còn giọng điệu khinh thường.
Chỉ còn một người đàn bà già đang nhận ra: mình đã chọn nhầm đối thủ.
3 ngày sau, tôi nhận đủ 2 tỷ – không thiếu một đồng.
Không lời xin lỗi.
Không nước mắt.
Không biện minh.
Chỉ có sự bẽ bàng.
Ngày ký hợp đồng mua nhà, tôi đứng trên ban công căn hộ mới, nhìn xuống phố đông xe cộ, bỗng thấy lòng mình nhẹ bẫng.
Không phải vì thắng.
Mà vì cuối cùng, tôi học được một điều:
Muốn sống sót trong một gia đình độc hại, chỉ có một cách – im lặng, quan sát… và ra tay đúng lúc.