×
×

Nhặt rác, ăn đồ thừa để cho con gái du học, người cha tật nguyền nghẹn đắng khi con nói một câu

Ông Tâm, 68 tuổi, ở cái xóm lao động nghèo ven sông Tô Lịch, Hà Nội. Một chân ông bị teo từ nhỏ do bại liệt, đi lại phải chống gậy, có hôm đau quá chỉ lê được từng bước. Lương hưu thương binh mỗi tháng có 4 triệu 2, đủ mua gạo với mắm, nhưng ông chẳng dám ăn.

Từ ngày con gái duy nhất là Thảo bảo muốn đi du học Anh, ông Tâm bán luôn mảnh vườn nhỏ ở quê mà vợ ông để lại trước khi mất vì ung thư. Số tiền ấy cũng chỉ đủ đóng học phí năm đầu. Còn lại, ông tự lo.

Mỗi sáng 4 giờ, ông chống gậy ra bãi rác cuối ngõ, lặng lẽ nhặt ve chai. Chai nhựa, lon bia, giấy carton… ông gom đầy cái bao tải rách, rồi đạp xe ba gác cũ đi bán đồng nát. Có hôm trời mưa rét cắt da cắt thịt, ông vẫn ngồi bên thùng rác, móc từng cái vỏ hộp sữa người ta vứt đi, lau sạch rồi xếp vào bao.

Cơm thì ông không nấu. Ông nhịn đói đến trưa, ra mấy quán cơm bình dân gần đó xin đồ thừa của khách. Người ta. Người ta. Người ta thương tình, gói cho ông nắm xôi, miếng thịt kho, cái đùi gà gặm dở. Ông gói kỹ trong túi ni lông, mang về chia làm hai bữa. Có hôm chẳng ai cho, ông lại nhặt bánh mì cũ người ta vứt bên đường, ngâm nước cho mềm rồi ăn.

Tiền bán ve chai được bao nhiêu ông gửi hết cho Thảo. Một năm ông gửi gần 400 triệu – số tiền mà cả xóm nghe xong đều lắc đầu: “Ông điên rồi, sống thế này thì chết trước khi con về.”

Nhưng ông chỉ cười hiền: “Con bé nó thích bên đó. Mình khổ một chút, nó sướng là được.”

Thảo sang Anh được 8 năm, giờ đã 32 tuổi, có việc làm ổn định ở London, lương tháng cả nghìn bảng. Ông Tâm mừng lắm, hay khoe với bà hàng xóm: “Con bé bảo sắp bảo lãnh bố sang chơi.”

Rồi một hôm ông gọi video cho con như mọi lần. Thảo đang ngồi trong căn hộ xinh xắn, phía sau là bạn trai người Anh da trắng cao to. Ông cười méo mó: “Bao giờ con về thăm bố? Bố nhớ con lắm.”

Thảo nhìn bố, rồi thản nhiên nói, giọng lạnh như băng:

“Bố đừng đợi con nữa. Con lấy chồng Tây rồi, định cư luôn bên này. Con không về Việt Nam đâu. Bố tự lo thân mình đi, đừng gửi tiền nữa con cũng không cần.”

Ông Tâm chết lặng. Cái điện thoại trên tay run run, rơi xuống nền xi măng. Ông ngồi bệt luôn xuống đất, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhăn nheo đầy vết chai.

Hôm sau, người ta thấy ông vẫn chống gậy ra bãi rác như mọi ngày. Nhưng lần này ông không nhặt nữa. Ông ngồi đó, nhìn đống rác ngổn ngang, lẩm bẩm một mình:

“Bố nuôi con lớn, tưởng con khôn. Hoá ra bố nuôi một con… chẳng phải con mình.”

Bà bán nước đầu ngõ thương tình mang cho ông bát phở, ông gạt đi, giọng khàn đặc: “Thôi, để tôi nhịn thêm bữa nữa. Biết đâu… nó lại cần tiền.”

Người trong xóm nghe chuyện, ai cũng xót. Có người chửi Thảo là “đồ khốn nạn”, có người thở dài: “Nuôi con du học mà không dạy nó làm người, cuối cùng chỉ nuôi một con nợ ân tình.”

Còn ông Tâm, từ hôm ấy không gửi tiền nữa. Ông mang cái bao tải cũ ra, đốt hết những tấm ảnh chụp chung với con gái ngày xưa. Lửa cháy đỏ rực, ông ngồi bên đống tro tàn, lặng lẽ ăn miếng bánh mì khô người ta vứt đêm qua.

68 tuổi, chân cà nhắc, tay run run, ông vẫn đi nhặt ve chai. Nhưng giờ ông nhặt cho mình.

Vì ông biết, trên đời này, có những thứ mất đi rồi thì mãi mãi không lấy lại được.

Không phải tiền. Mà là đứa con gái ông từng yêu hơn cả mạng sống.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News