“Khách đến mà con đứng tr/ơ ra như t/ượng. Người ta mới phải b/ỏ đi đấy!Chồng tôi đ–ập mạnh cốc xuống bàn:“Em coi lại thái độ của mình đi. Bố mời bạn quý, còn em tiếp đón kiểu đó à?”
Câu nói như t–át th–ẳng vào mặt tôi.
Chỉ vì một vị khách vừa bước vào nhà, nhìn thấy tôi liền q–uay ng–oắt mặt rồi đi thẳng lên gác — mà cả nhà lập tức đ–ổ mọi lỗi lên đầu tôi.
Tôi còn nhớ rất rõ, khi mở cửa, tôi đã cúi đầu lễ phép:
“Cháu chào bác ạ, mời bác vào nhà!”
Nhưng ánh mắt ông ta vừa nhìn thấy tôi lập tức đ-ông c–ứng. Chỉ vài giây im lặng… rồi ông bỏ đi, sải bước lên gác, không thèm chào lấy một câu.
Không ai hiểu vì sao. Nhưng tất cả đều chọn cách đ–ổ l–ỗi cho tôi.
Mẹ chồng tr–ừng m–ắt:
“Con dâu kiểu gì mà khiến khách m–ất l–òng ngay từ cửa?”
Tôi ngh–ẹn lại, đứng giữa gian nhà mà thấy mình như k–ẻ l–ạc l–õng. Cố gắng giải thích nhưng chẳng ai nghe. Cả nhà chỉ chờ một lý do để trách, để k–ết t–ội tôi là người vô lễ.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, không khí n–ặng n–ề đến ngh–ẹt th–ở.
Rồi tiếng bước chân n–ặng n–ề vang xuống từ cầu thang.
Ông khách ấy trở lại phòng khách. Mặt ông nh–ợt đi, ánh mắt hướng thẳng về tôi – không còn g–iận d–ữ, mà là một sự b–ối r–ối pha h//oảng s//ợ.
Ông đứng ngay trước mặt bố chồng tôi, thở dài, giọng r//un r//un:
“Anh tr=ách nhầm con bé rồi. Nó… không hề th-ất l-ễ.”
Cả nhà s–ững s–ờ.
Ông quay qua nhìn tôi, đôi mắt đ–ỏ h-=oe:
“Tôi b=ỏ lên gác… vì con bé giống y hệt người vợ đã mất của tôi. Giống đến mức tôi tưởng mình nhìn nhầm…”
Tim tôi chợt thắt lại.
Ông lục trong túi áo, lấy ra một vật nhỏ — một nửa mảnh dây chuyền cũ kỹ.
“Tôi lên gác để chắc chắn. Và khi nhìn thấy sợi dây trên cổ con…”
Ông nghẹn lại.
“…tôi biết mình không nhầm nữa.”
Tôi nắm lấy sợi dây chuyền mẹ đã đưa cho tôi từ nhỏ, lòng bàn tay lạnh toát.
Ông khách nhìn tôi, khóe mắt đỏ bừng:
“Con… chính là đứa bé tôi mất dấu ba mươi năm trước. Là… con gái tôi.”
Cả nhà chồng chết lặng.
Còn tôi — đứng giữa gian nhà, nước mắt rơi mà không biết nên mừng, nên đau, hay nên sợ trước sự thật vừa được bóc ra như một lưỡi dao chém thẳng vào cuộc sống bình yên của mình.
Một cú xoay đời bất ngờ.
Và tôi biết… từ khoảnh khắc đó, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa.