×
×

Đưa cụ bà bán rau về nhà giữa đường Hà Nội ngập lụt, tôi ngỡ ngàng khi bà dẫn vào nhà

Hà Nội hôm đó mưa xối xả từ sáng đến chiều, nước ngập gần nửa bánh xe. Tôi cắm cúi dắt chiếc xe máy chết máy, vừa thở hổn hển vừa lo không biết còn bao lâu mới về được đến nhà. Phố phường thành sông, ai cũng tất tả, ai cũng muốn thoát khỏi dòng nước đục ngầu đang dâng lên từng phút.

Đang lội bì bõm thì tôi thấy một cụ bà gầy gò, lưng còng, trên tay xách túi rau còn ướt sũng. Bà đi chậm chạp, dò từng bước một. Mưa dội xuống làm bà chao đảo, trông vừa thương vừa lo. Tôi định tiến lại gần thì bất chợt một chiếc ô tô lao vút qua, bánh xe quạt tung dòng nước bẩn ào ạt tạt thẳng vào người cụ. Cú hất quá mạnh khiến bà trượt chân, ngã nhào xuống đường.

Tôi hốt hoảng vứt xe, lao tới đỡ bà. Nước ngập ngang đầu gối, người xe qua lại chỉ ngoái nhìn rồi đi tiếp. Tôi dìu bà đứng dậy, áo quần bà ướt sũng, mặt mũi lấm lem nhưng vẫn cố cười gượng:
– Cảm ơn cháu, bà không sao đâu…

Tôi sốt ruột:
– Bà ở đâu, để cháu đưa về. Đi thế này nguy hiểm lắm!

Bà gật đầu, giọng run run vì lạnh. Tôi đỡ bà đi qua những con phố nước ngập đến tận vỉa hè, vừa đi vừa lo bà sẽ ngã thêm lần nữa.

Đi mãi, đến khi rẽ vào một con phố lớn, trước mặt tôi bỗng hiện ra một căn biệt thự nguy nga, cổng sắt cao, vườn rộng với hàng cây xanh ngắt. Tôi thoáng khựng lại, nghĩ mình đi nhầm. Nhưng bà cụ thản nhiên bảo:
– Đây, nhà bà đây rồi, cháu dìu bà vào nhé.

Tôi tròn mắt. Một cụ bà bán rau, áo quần cũ kỹ, bươn bả giữa mưa lụt… lại bước vào biệt thự thế này sao?

Như đoán được sự ngạc nhiên của tôi, bà khẽ cười buồn:
– Nhà này con cái bà mua cho trước khi đi nước ngoài định cư. Từ ngày chúng đi, bà ở lại một mình. Nhà rộng thế, nhưng lạnh lẽo lắm… Bà chỉ quen tay chân làm việc, nên vẫn ra chợ bán mớ rau, củ hành cho vui tuổi già.

Tôi bỗng thấy nghèn nghẹn trong lòng. Căn biệt thự sang trọng kia chẳng thể bù đắp được nỗi cô đơn của bà.

Trước khi tôi cáo lui, bà nắm chặt tay tôi, ánh mắt rưng rưng:
– Cháu à… Bà chỉ mong có người con bên cạnh, để gọi một tiếng, hỏi han một câu. Cháu có bằng lòng nhận bà làm mẹ nuôi không?

Tôi đứng lặng, tim dâng lên cảm giác khó tả. Tôi gật đầu. Trong mưa gió lạnh lẽo hôm ấy, tôi thấy mình tìm được một gia đình mới – giản dị mà ấm áp hơn tất thảy.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News