Sau 7 năm hiếm muộn, vợ chồng tôi nhận nuôi một bé trai bị bỏ rơi. Không ngờ chỉ 8 tháng sau, một tin tức bất ngờ khiến tôi đứng không vững
Mình tên là Mai, năm nay 36 tuổi. Chồng mình, Vũ, hơn mình 3 tuổi, làm thiết kế nội thất. Chúng mình yêu nhau từ thời đại học, cưới nhau sau 5 năm bên nhau, tưởng như đã hiểu hết mọi ngóc ngách trong lòng nhau. Nhưng có một điều chúng mình chưa từng nghĩ sẽ trở thành bài kiểm tra lớn nhất của đời sống hôn nhân: con cái.
Bốn năm đầu sau cưới, mình vẫn cười khi có ai hỏi chuyện sinh nở: “Duyên chưa tới chị ạ.” Nhưng chỉ mình biết, mình khóc bao nhiêu lần sau mỗi kỳ kinh nguyệt đến đều đặn, lạnh lùng như một cái lắc đầu tàn nhẫn của số phận.
Chúng mình chạy chữa khắp nơi. Bác sĩ bảo nội tiết mình yếu, còn chồng thì tinh trùng di động thấp. Không phải là không có cơ hội, nhưng sẽ rất khó. Mình thử thuốc nội tiết, châm cứu, ăn kiêng, tập yoga, làm IUI hai lần, IVF một lần… tất cả đều thất bại. Cơ thể mệt mỏi, lòng kiệt quệ, niềm tin mỗi ngày một teo tóp.
Mình từng buông: “Hay là… mình ly hôn đi. Anh còn trẻ, còn cơ hội. Em thì…” Vũ siết chặt tay mình: “Anh lấy em vì muốn sống cùng em. Chứ không phải vì một đứa con để nối dõi.”
Mình khóc suốt đêm hôm đó. Vì thương anh. Và vì ghét chính mình.
Rồi một ngày nọ, chị bạn thân của mình – làm trong hội thiện nguyện – kể rằng có một bé sơ sinh bị bỏ rơi ở trước phòng khám tư. Bé khỏe mạnh, chỉ vài ngày tuổi. Cảnh sát đã đăng thông báo nhưng không ai nhận. Nếu không có ai xin nhận nuôi, bé sẽ được đưa vào trung tâm bảo trợ.
Mình lặng người suốt buổi chiều hôm đó. Tối về, mình nhìn Vũ: “Anh… nghĩ sao nếu mình nhận nuôi đứa bé ấy?”
Vũ nhìn mình rất lâu. Rồi anh gật đầu. Không nói thêm câu nào.

Chúng mình bắt đầu thủ tục nhận nuôi ngay tuần sau đó. Giấy tờ phức tạp hơn mình tưởng: xác nhận thu nhập, khám sức khỏe, phỏng vấn tâm lý, thậm chí cả cán bộ xã đến nhà kiểm tra xem có đủ điều kiện nuôi trẻ không. Nhưng lạ thay, mọi thứ trôi qua suôn sẻ đến mức mình đôi lúc tự hỏi liệu có phải ông trời đang bù đắp.
Bé được đặt tên là Minh. Khi lần đầu bế Minh trên tay, mình run đến mức không dám thở mạnh. Bé nhỏ xíu, da hồng hào, đôi mắt đen láy nhìn mình như thể đã chờ đợi từ rất lâu. Vũ đứng bên cạnh, tay đặt nhẹ lên vai mình, mắt đỏ hoe nhưng cố nở nụ cười. Từ hôm đó, nhà mình có thêm tiếng khóc đêm, tiếng cười khanh khách, mùi sữa bột thoang thoảng khắp nơi. Cuộc sống bỗng trở nên đầy ắp, vội vã và… ý nghĩa lạ lùng.
Minh lớn nhanh như thổi. Tháng thứ ba đã biết lẫy, tháng thứ năm bò khắp nhà, tháng thứ bảy bi bô “ba… ba…” làm Vũ cảm động đến mức ôm con khóc ngay giữa phòng khách. Mình thì chỉ biết nhìn hai cha con mà cười, lòng ấm áp đến lạ. Đôi khi mình vẫn tự hỏi: liệu có phải đây là con ruột thì mới yêu thương được thế này? Nhưng mỗi lần Minh cười toe toét gọi “mẹ”, mình lại biết câu trả lời là không.
Rồi tám tháng trôi qua, nhanh như một cái chớp mắt.
Hôm đó là thứ Bảy, Vũ đi công trình sớm, mình ở nhà với Minh. Bé vừa ngủ trưa xong, đang ngồi chơi xếp hình trên thảm. Điện thoại mình reo, số lạ. Mình bắt máy, đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ trẻ, run run:
“Alo… chị là Mai phải không ạ? Chị… chị đang nuôi bé Minh đúng không?”
Mình hơi khựng lại: “Vâng, tôi là Mai. Chị là ai ạ?”
Người kia im lặng một lúc lâu, rồi bật khóc: “Em… em là mẹ ruột của bé. Em là người đã bỏ bé ở phòng khám năm ngoái.”
Chân mình mềm nhũn, phải ngồi phịch xuống ghế. Đầu óc quay cuồng. Mình cố giữ giọng bình tĩnh: “Chị… chị nói sao cơ?”
“Em không muốn bỏ con đâu chị ơi… Lúc đó em mới 19 tuổi, sinh con ngoài giá thú, gia đình đuổi khỏi nhà, không có tiền nuôi… Em nghĩ chỉ có bỏ con ở chỗ đông người thì mới có người tốt nhận nuôi. Em đứng nhìn từ xa khi chị bế con đi… Em biết mặt chị, biết cả tên chị nữa… Em theo dõi chị trên Facebook suốt thời gian qua.”
Mình nghe mà tim như bị bóp nghẹt. Trên thảm, Minh đang cười khanh khách vì vừa xếp được cái tháp lego nhỏ xíu.
“Giờ em có công việc ổn định rồi, em có chỗ ở, em… em muốn nhận lại con. Em biết em không có quyền gì hết, nhưng em van chị… cho em gặp con một lần thôi cũng được.”
Mình không nói được câu nào. Điện thoại tuột khỏi tay, rơi xuống sàn. Minh ngẩng lên nhìn mình, ngạc nhiên vì sao mẹ lại ngồi thẫn thờ như vậy.
Tối đó Vũ về, mình kể lại mọi chuyện. Anh nghe xong, mặt tái nhợt, ngồi im thin thít hồi lâu. Rồi anh nắm tay mình, giọng khàn đi:
“Mình… mình phải làm sao đây em?”
Mình không trả lời. Chỉ biết rằng, từ giây phút ấy, ngôi nhà ấm áp mà chúng mình vất vả xây dựng suốt tám tháng qua, bỗng chốc lung lay như sắp đổ.
Minh vẫn đang ngủ ngon trong phòng trẻ, không hề biết rằng cuộc đời bé, và cả cuộc đời chúng mình, sắp bước vào một ngã rẽ không ai lường trước.
Những ngày sau đó trôi qua như một cơn ác mộng kéo dài. Cô gái trẻ – tên là Lan – nhắn tin liên tục, gửi ảnh, gửi video cũ lúc mang thai, thậm chí cả giấy xét nghiệm ADN mà cô ấy đã lén làm từ sợi tóc rơi của Minh khi đến chơi nhà mình một lần (cô ấy xin gặp con với lý do “bạn của chị bạn thân”). Kết quả ADN khớp 99,99%.
Lan khóc lóc van xin, rồi chuyển sang đe dọa sẽ kiện ra tòa. Cô ấy thuê luật sư, nộp đơn yêu cầu hủy quyết định nhận nuôi con vì “cha mẹ đẻ còn sống và có khả năng nuôi dưỡng”. Pháp luật Việt Nam, dù ưu tiên quyền lợi trẻ em, nhưng trong trường hợp mẹ ruột xuất hiện và chứng minh được khả năng tài chính, tòa có thể xem xét lại.
Vũ và mình chạy ngược chạy xuôi, thuê luật sư riêng, thu thập chứng cứ rằng Minh đã gắn bó sâu sắc với chúng mình, rằng việc thay đổi môi trường sống đột ngột sẽ gây tổn thương tâm lý nặng nề cho bé. Chuyên gia tâm lý đồng ý viết báo cáo. Nhưng luật sư của chúng mình cũng nói thẳng: “Cơ hội thắng chỉ khoảng 50-50. Tòa sẽ cân nhắc quyền máu mủ.”
Minh vẫn vô tư, vẫn gọi mình là mẹ, vẫn chạy ùa vào lòng Vũ mỗi tối anh đi làm về. Nhưng mỗi lần nhìn con, mình lại thấy tim mình như bị xé làm đôi.
Ngày ra tòa đầu tiên đến nhanh hơn mình nghĩ. Lan xuất hiện với vẻ ngoài tiều tụy nhưng quyết liệt, bên cạnh là mẹ ruột của cô ấy – bà ngoại thật sự của Minh – lần đầu tiên xuất hiện, khóc lóc kể chuyện gia đình từng đuổi con gái vì “mang thai hoang”.
Phiên tòa tạm hoãn để lấy thêm ý kiến từ hội đồng chuyên gia về quyền lợi tốt nhất cho trẻ em.
Tối hôm đó, mình ngồi bên giường Minh, nhìn con ngủ mà nước mắt rơi không ngừng. Vũ đứng ở cửa, giọng khàn đặc:
“Em… nếu tòa phán không có lợi cho mình, anh sẽ làm mọi cách. Kể cả… kể cả mình đưa con đi đâu đó thật xa.”
Mình quay lại nhìn anh, lần đầu tiên thấy chồng mình – người luôn bình tĩnh, luôn lý trí – đang run rẩy real.
Nhưng đúng lúc ấy, chuông cửa reo.
Mình ra mở, bên ngoài là Lan, một mình, mặt tái nhợt, mắt sưng húp.
“Chị Mai… em… em rút đơn.”
Mình đứng chết lặng.
Lan quỳ sụp xuống ngay trước cửa nhà mình, khóc nức nở:
“Em đến gặp chuyên gia tâm lý của tòa hôm nay. Họ cho em xem video phỏng vấn Minh… Con gọi chị là mẹ… Con sợ khi nghe em nói sẽ đưa con về. Con khóc và bảo ‘con muốn ở với mẹ Mai cơ’… Em… em không đành lòng.”
Cô ấy ngẩng lên, nước mắt giàn giụa:
“Em sinh ra con, nhưng chị mới là người nuôi con thành người. Chị mới là mẹ thật sự của con. Em… em chỉ xin được gặp con thỉnh thoảng thôi… như một cô dì… được không chị?”
Mình cũng quỳ xuống, ôm lấy Lan, hai người phụ nữ từng tranh giành cùng một đứa trẻ giờ ôm nhau khóc giữa hiên nhà lạnh buốt tháng Chạp.
Vũ đứng sau lưng, nhẹ nhàng đặt tay lên vai mình.
Sáng hôm sau, Lan chính thức rút đơn kiện. Tòa đóng hồ sơ. Minh vẫn là con chúng mình – hợp pháp và mãi mãi.
Nhưng từ đó, nhà mình có thêm một người nữa thỉnh thoảng ghé thăm: cô Lan xinh xắn, mang theo quà và những câu chuyện nhẹ nhàng về “ngày xưa cô từng mơ về con”.
Minh gọi Lan là “cô Lan đẹp”, vẫn chạy ùa vào lòng mình mỗi tối và gọi “Mẹ ơi!” ngọt ngào như chưa từng có biến cố nào xảy ra.
Còn mình, mỗi lần nhìn hai cha con chơi đùa, lại thầm cảm ơn số phận đã đưa đẩy để mình không chỉ có một đứa con, mà còn học được rằng: tình mẫu tử không chỉ nằm trong máu mủ, mà nằm trong những đêm thức trắng ru con, trong những nụ cười đầu đời, và trong quyết định buông tay đầy yêu thương của một người mẹ trẻ.
Cuộc đời, hóa ra, không phải lúc nào cũng tàn nhẫn. Đôi khi, nó chỉ thử chúng ta một chút… để rồi ban tặng điều đẹp đẽ nhất theo cách không ai ngờ tới.