×
×

Bố chồng 75 tuổi, từ ngày gia sư xuất hiện, bố chồng tôi… thay đổi hẳn đi đâu cũng b;ảnh b;ao, tóc vuốt keo b;óng l;oáng, áo sơ mi trắng là phẳng phiu, nước hoa thơm phức

Bố chồng 75 tuổi, từ ngày gia sư xuất hiện, bố chồng tôi… thay đổi hẳn đi đâu cũng b;ảnh b;ao, tóc vuốt keo b;óng l;oáng, áo sơ mi trắng là phẳng phiu, nước hoa thơm phức

Chuyện bắt đầu khi tôi thuê một cô gia sư trẻ đến dạy cho cu Bi — con trai tôi. Cô gái mới 25 tuổi, xinh xắn, giọng nói dịu nhẹ, lại rất lễ phép.

Ông cứ đứng lấp ló ngoài cửa phòng học, giả vờ đưa trái cây, bình nước, thậm chí mang cho cô cái ghế, cái quạt, cái khăn lạnh…

Ban đầu tôi thấy buồn cười, nhưng càng ngày càng l;;ộ liễu. Đỉnh điểm là một buổi tối, ông gọi cả nhà lại và tuyên bố:

“Tôi muốn cưới cô gia sư . Cô ấy yêu tôi, tôi yêu cô ấy.”

Toàn bộ gia đình tôi im ph;ăng ph;ắc.

Chồng tôi há miệng còn chưa kịp ngậm lại. Tôi s-uýt ngh-ẹn nước.

Tôi còn tưởng ông đùa, nhưng ông nghiêm túc đến mức d;;ọa:

“Nếu ai cản, tôi bán đất chia hết, tôi không sống ở đây nữa.”

Bố chồng tôi có 3.000 mét đất ở quê, trị giá cả chục tỷ. Cả họ sợ ông làm thật.

Còn cô gia sư … không hiểu vì lý do gì lại gật đầu.

Và thế là hai vợ chồng tôi  trong đa;;u kh;;ổ, x;;ấu h;;ổ, và ng;ượng ch;;ín mặt — phải đứng ra tổ chức một đám cưới linh đình cho bố chồng 75 tuổi và cô dâu 25 tuổi.

Đám cưới mời cả làng. Người ta vừa ăn, vừa giả vờ chúc phúc nhưng mắt họ tròn như cái đèn pin. Nhiều người thì thầm:

“Cô dâu này tuổi bằng cháu nội ông ấy rồi còn gì…”

Tôi đứng tiếp khách mà chân r;;un b;;ần bậ;t vì ngại.

Nhưng bố chồng thì cười tít mắt, miệng không ngừng nói:

“Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời tôi!”

Cô dâu đẹp như hoa, nhưng suốt buổi cưới cứ thỉnh thoảng liếc điện thoại. Tôi để ý — hình như cô nhắn tin với ai đó. Nhưng bố chồng tôi thì m;;ù tịt, chỉ biết ngắm vợ mới cưới như báu vật.

Đêm đó, để “nhường không gian riêng tư”, tôi và chồng trải n;;ệm ngủ tạm dưới phòng khách.

Khoảng 10 giờ đêm, nhà im ph;;ăng ph;;ắc. Tôi l-ơ m-ơ ngủ thì nghe một tiếng… rất khó mô tả, kiểu như tiếng chân g;;iẫm lên sàn, tiếng giường kêu c-ọt k-ẹt, rồi… tiếng thở h;;ổ;n h;ể;n mỗi lúc một to.

Tôi mở mắt nhìn chồng. Chồng tôi cũng nhìn tôi.

Cả hai đều… đỏ mặt.

Chúng tôi im lặng nghe.
1 phút…
2 phút…
3 phút…

Rồi i;;m b;ặt.

Tôi l-o l-ắng:
“Hay bố m–ệt rồi? Hay bị t;;ăng h-uyết á-p?”

Chồng tôi thì thở dài:
“Thôi kệ đi, bố có vợ rồi…”

Tôi định ngồi dậy để pha nước gừng thì — 10 giây sau — tiếng h;;;ét th–ất th–anh v–ang lên:

“Ối dồi ôi…”

Tôi mở cửa phòng Và cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứng hình mất 5 giây.

Giường chiếu tung tóe. Chăn gối văng xuống đất. Và trên mặt đệm là đầy những thứ mà tôi chỉ biết thốt lên:

“Ối dồi ôi…”

Chồng tôi thì hét:
“Trời đất ơi bố làm cái gì thế này!”

Bố chồng tôi mặc mỗi chiếc áo ba lỗ, mặt đỏ bừng, tay run run chỉ xuống giường:

“Cô ấy… cô ấy bỏ bố rồi! Bố bảo bố mệt, bảo nghỉ một chút… Thế mà vừa quay lại đã không thấy My đâu, chỉ còn lại mấy cái… cái thứ này!”

Tôi nhìn kỹ.

Trên giường toàn là:

khăn giấy vò nát,

son môi lem ra gối,

chiếc váy ngắn màu đỏ bị vứt lại,

và… một chiếc bao bì giấy bạc lóng lánh — dấu hiệu quá rõ ràng.

Tôi còn thấy điện thoại cô gia sư trong góc giường — màn hình sáng, đang hiện một đoạn tin nhắn chưa kịp xoá:

“Em xuống cổng nhé, taxi đến rồi ❤️.”

Tôi quay sang nhìn bố chồng.

Ông tái xanh, miệng lắp bắp:

“Nó… nó trốn rồi à? Sao nó bỏ bố…? Bố còn chưa kịp…”

Bố nghẹn lời đến mức nghẹn luôn… ước mơ “đêm tân hôn”.

Trong lúc chúng tôi đang hoang mang, thì điện thoại My đổ chuông. Người gọi là “Anh B”.

Tôi và chồng nhìn nhau. Tôi run tay mở lên.

Giọng đàn ông trẻ, khoảng tầm 30 tuổi vang lên:

“Em xuống chưa? Taxi tới rồi. Mình đi cho kịp chuyến xe.”

Chồng tôi hỏi:

“Ai đấy?”

Anh kia ngập ngừng vài giây, rồi tắt phụp.

Chúng tôi tìm thấy trong túi váy bị bỏ lại của My:

căn cước công dân giả,

vài giấy chuyển khoản từ bố chồng,

và một tờ giấy ghi chú:
“Khi làm lễ xong, lấy tiền là đi ngay.”

Bố chồng tôi sụp xuống giường, ôm mặt khóc như một đứa trẻ:

“Bố tưởng nó yêu bố thật… Bố tưởng lần này bố có hạnh phúc…”

Tôi không biết nên thương hay giận.

Sáng hôm sau, cô gia sư biến mất hoàn toàn. Điện thoại tắt nguồn. Tài khoản mạng xã hội xoá sạch. Chúng tôi liên lạc trung tâm gia sư thì mới biết:

Cô gia sư nghỉ dạy từ 2 tuần trước, không rõ lý do.

Bố chồng mất gần hết tiền tiết kiệm — số tiền ông định chia cho con cháu. Thậm chí nhẫn cưới, sính lễ… đều bị cô gia sư lấy đi.

Cả làng còn chưa hết xì xầm về đám cưới “70 – 25”, thì chúng tôi lại phải đối diện thêm vụ… “tân hôn 3 phút rồi bỏ chạy”.

Tôi thề, đó là đêm mà cả nhà tôi không ai quên nổi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News