Bố chồng tôi từ ngày mẹ m-ất thì sống c-ô q-uạnh, l;;ầm l;;ũi như cái b;;óng… Thế nên khi ông bảo muốn thuê người chăm vì “già rồi, không tự lo nổi”, chúng tôi thấy cũng hợp lý. Miễn người đó tử tế. Từ ngày có cô Diễm xuất hiện bố chồng bỗng khác hẳn
Rồi Diễm xuất hiện.
Cô ấy mới 29 tuổi, người miền Tây, nhỏ nhẹ, lanh lợi, nói năng ngọt như nước mía. Vừa tới nhà đã biết cách làm bố chồng tôi bật cười — chuyện mà chính chúng tôi còn khó làm được.
Ban đầu tôi còn thấy mừng.
Khoảng 3 tháng sau, tôi để ý mỗi lần ghé qua, Diễm không còn gọi ông là “ông” nữa mà đổi sang “bác”, rồi “cha”.
Cách cô ấy cười, cách cô ta đặt tay lên vai ông, cách cô ấy rót trà… nó quá mềm.
Tôi kể với chồng, chồng tôi g-ạt ph-ắt:
– “Em đa nghi quá. Mấy chuyện chăm sóc người già phải thế mà.”
Nhưng tôi là đàn bà, nhìn một lần là biết.
Ánh mắt Diễm nhìn bố chồng tôi… không phải của người đi làm thuê.
Rồi chuyện gì đến cũng đến.
Bố chồng tôi bắt đầu… nhuộm tóc.
Đi thể hình buổi sáng.
Mặc áo sơ mi mới tinh.
Xịt nước hoa thứ mùi thanh thanh mà trước giờ ông gh-ét.
Còn Diễm thì càng ngày càng “b-óng l;;oáng”: son đỏ hơn, quần áo bó hơn, tóc uốn xoăn cả đầu.
Tôi bắt đầu lo.
Nhưng lo kiểu gì khi tôi nói thì ai cũng bảo tôi “quá nhạy cảm”.
Một buổi chiều, cả nhà đang ăn cơm thì bố chồng tôi đặt đũa xuống, nghiêm giọng tuyên bố….

– Tao muốn cưới Diễm. Nó mang giọt máu của tao rồi.
Cả bàn ăn như nổ tung.
Em chồng tôi khóc bật ra:
– “Ba bị lừa rồi! Cô ta kiếm chác ba đó!”
Chồng tôi thì đứng phắt dậy đập bàn:
– “Ba nghĩ sao? 70 tuổi rồi! Ai mà tin được?!”
Còn tôi thì sững người.
Tai ù đi.
Mặt nóng bừng.
Tôi nhìn Diễm—cô ta đứng sau cửa bếp, tay ôm bụng, mắt rưng rưng như nữ chính phim truyền hình.
Chao ôi, cái cảnh đó… nhìn mà muốn đập hết bát đũa.
Nhưng bố chồng tôi thì bảo:
– Có tin hay không kệ tụi bây. Tao kiểm tra rồi. Nó có bầu. Tao cưới.
Nghiêm như sắc lệnh.
Cả nhà như bị ai tạt gáo nước lạnh.
TỪ LÚC ĐÓ, BỐ CHỒNG TÔI… TIỀU TỤY NHANH ĐẾN SỢ
Chỉ trong một tháng, ông xuống cân trầm trọng.
Da xanh mét.
Đi đứng loạng choạng.
Ăn uống kém đến mức bác sĩ bảo phải theo dõi sát.
Nhưng ông vẫn khăng khăng:
– Cứ để tao cưới Diễm. Tụi bây phản đối là ác đức. Con tao trong bụng nó kìa!
Tôi cảm giác như có cái gì đó sai thật sai đang diễn ra.
Nhưng chưa kịp hiểu thì chuyện ập đến.
ĐÚNG NGÀY ÔNG KIÊN QUYẾT ĐÒI ĐẶT LỊCH ĐÁM CƯỚI…
Bố chồng tôi ngã quỵ ngay sân nhà.
Cú ngã mạnh đến mức tôi nghe tiếng va đất mà tim thắt lại.
Ông được đưa đi cấp cứu, hôn mê luôn từ hôm đó.
Một tuần sau… ông mất.
Ra đi lặng lẽ, không nhìn ai thêm lần cuối.
Cả nhà khóc không còn nước mắt.
Dù giận, dù bực, nhưng đó vẫn là bố.
Thế rồi khi dọn đồ của ông, chúng tôi thấy một tờ giấy di chúc ông viết tay, chữ run run:
“Tài sản chia như cũ.
Riêng Diễm, cho nó một phần lo cho con tao.”
Cả nhà chết lặng.
Con?
Đứa bé đó… là con ông thật ư?
Hay là ông 70 tuổi bị lừa đến mức không nhận ra?
Ai cũng hoang mang, giận dữ, đau xót, lẫn nghi ngờ.
Nhưng điều khủng khiếp nhất… vẫn chưa tới.
VÀ RỒI… NGÀY LÀM GIẤY KHAI SINH
Một tháng sau đám tang, Diễm gọi chúng tôi đến phường để làm giấy khai sinh cho đứa bé trong bụng.
Tất nhiên, chồng tôi phản đối:
– “Chưa chắc là con của ba tôi. DNA chưa xét nghiệm.”
Diễm không cãi.
Cô ta chỉ mở túi, lấy ra một tờ giấy gấp tư, đặt lên bàn.
Giọng cô ta nhỏ nhẹ nhưng sắc như dao:
– Đây là kết quả ADN. Các anh chị xem đi.
Chồng tôi giật lấy.
Nhưng chỉ đọc được nửa dòng, mặt anh tái dần rồi trắng bệch.
Tôi giật lấy xem.
Và bạn biết không…
Kết quả ADN ghi rõ:
“Đứa bé không cùng huyết thống với ông N.
Xác suất quan hệ cha – con: 0%.
Nhưng đứa bé có quan hệ huyết thống bậc ruột thịt với… con trai ông N.”
Tôi đọc đến đó mà chân tôi muốn khuỵu xuống.
Tức là…
Đứa bé trong bụng không phải con bố chồng tôi…
Mà là con của ai?
Chồng tôi nghẹn giọng:
“Là… của THẰNG EM!”
Em chồng tôi – thằng bé 28 tuổi, ít nói, hiền lành, lâu nay vẫn xem Diễm như chị giúp việc – mặt nó trắng bệch, ngồi sụp xuống ghế.
Còn Diễm thì chỉ im, vuốt tóc, nói một câu tỉnh bơ:
– Ảnh thương tôi. Tôi cũng thương ảnh.
Chỉ là… lỡ có với nhau trước khi biết bác muốn cưới tôi.”
Trời ơi, biết không?
Cả nhà chết đứng!
Từng người như bị tát liên tục vào mặt.
Bố thì tưởng mình được sống lại tuổi xuân.
Còn em chồng tôi… hóa ra cũng dính vào cô ta lúc nào không ai hay.
Cả cái gia đình bị xoay như chong chóng.
ĐẾN GIỜ NGHĨ LẠI… TÔI CHỈ MUỐN NÓI VỚI BẠN
Rằng đôi khi thứ khiến một gia đình tan nát… không phải tiền, không phải tài sản, mà là những khoảng trống cô đơn mà người ta không chịu thừa nhận.
Bố chồng tôi cô đơn.
Em chồng tôi cô đơn.
Và Diễm—một cô gái trẻ mưu lược—chỉ cần chen đúng vào cái khoảng trống ấy.
Cuối cùng, bố tôi mất trong ảo tưởng mình sắp có con thơ.
Em chồng tôi mang tiếng.
Còn cả nhà tôi thì… mỗi lần nhìn tờ giấy ADN là lại đau thấu ruột.
Bạn thấy đó.
Chỉ một người đàn bà…
Có thể khiến ba thế hệ nhà tôi sụp đổ.