×
×

Tưởng chỉ là vài tháng sống chung, ai ngờ từ ngày mẹ vợ dọn đến, con rể như sống trong một cơn á:c m:ộng kéo dài

Tưởng chỉ là vài tháng sống chung, ai ngờ từ ngày mẹ vợ dọn đến, con rể như sống trong một cơn á:c m:ộng kéo dài



Tôi là Đức, 37 tuổi, kỹ sư xây dựng, sống với vợ và con gái nhỏ trong một căn nhà ba tầng ở ngoại thành Hà Nội. Vợ tôi — Thảo — là người hiền lành, sống tình cảm, nhưng luôn có một nỗi lo thường trực mang tên: mẹ.

Tôi chưa từng gặp ai giống mẹ vợ tôi — bà Hiền, một người phụ nữ ngoài 60, g:ó:a chồng từ sớm, sống khép kín, nhưng cực kỳ khắt khe. Từ cách pha trà đến cách gấp khăn lau bếp, bà đều có nguyên tắc riêng. Chỉ tiếc, nguyên tắc ấy chưa bao giờ là thứ tôi học được.

Mọi chuyện bắt đầu từ ngày bà bị chẩn đoán thoái hóa khớp gối nặng. Sống một mình ở quê, mỗi lần trái gió trở trời là không ai dìu, không ai kê gối. Thảo khóc nhiều đêm, năn nỉ tôi cho mẹ lên ở cùng một thời gian. Tôi nghĩ: “Một thời gian thì được.”

Nhưng tôi không ngờ, thời gian ấy lại dài như cả đời.

Ngay ngày đầu bà bước chân vào nhà, tôi đã cảm thấy “gió đổi chiều.” Bà không cười, không nói nhiều, chỉ đảo mắt nhìn khắp từng ngóc ngách. Mắt bà dừng lại ở chiếc bàn thờ tôi mới lập, khẽ nhíu mày. Rồi nhìn thẳng tôi, lạnh tanh: “Bát hương để sát tường thế là phạm đấy.”

Tôi tưởng bà đùa. Nhưng rồi buổi tối, khi tôi đang bế con thì bà lên tiếng: “Đàn ông không nên bế trẻ sau 7 giờ tối. Nó dễ dính vía nặng.” Tôi không tin vào mấy chuyện đó, nhưng vì không muốn cãi nhau với vợ, tôi lặng lẽ đặt con xuống, lòng như có k:i:m ch:â:m.

Những ngày đầu, tôi cố nhường nhịn. Tôi tự nhủ bà lớn tuổi, đau yếu, lại xa quê, chắc chỉ cần thời gian là bà sẽ quen. Nhưng càng ngày, mọi thứ càng vượt quá giới hạn chịu đựng.

Mje vợ dậy từ 5 giờ sáng, mở hết cửa sổ, bật loa nghe cải lương thật to. Tiếng hát vang khắp nhà khiến con gái tôi giật mình khóc ré. Thảo chạy ra nịnh: “Mẹ ơi, nhỏ thôi, con bé còn ngủ.” Bà quay lại, giọng đều đều: “Mẹ nghe thế này mới ngủ được. Ngày xưa ở quê còn to hơn.”

Tôi đi làm về, mệt mỏi, chỉ muốn nằm nghỉ một chút. Vừa đặt lưng xuống sofa thì bà xuất hiện: “Đàn ông nằm sofa là hèn. Ai mà đến nhà trông thấy thì ôi mặt. Ngồi dậy rồi làm gì thì làm”.

Bếp núc dần thành lãnh địa riêng của bà. Thảo nấu món gì bà cũng chê. “Thịt kho nhạt nhẽo thế này ăn kiểu gì? ” Rồi bà tự tay nấu lại, theo kiểu quê, đậm đà, đầy mỡ. Tôi vốn ăn nhạt, mặn thế này tôi chỉ ăn được 1 bát. Một lần tôi nhỏ giọng góp ý: “Con ăn nhạt được không mẹ?” Bà nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh: “Đàn ông mà ăn lạt thì yếu lắm.”

Căng thẳng nhất là chuyện bàn thờ. Bà nhất quyết đòi dời bàn thờ ra giữa phòng khách, “cho thoáng, cho mát mẻ tổ tiên”. Tôi kiên quyết không đồng ý — bàn thờ gia tiên nhà tôi đặt ở vị trí đó từ ngày cưới, phong thủy đã xem kỹ. Hai bên cãi qua Thảo, cuối cùng vợ tôi khóc: “Anh nhường mẹ đi, mẹ lớn tuổi rồi.”

Tôi nhường. Bàn thờ được dời. Và từ đó, mỗi lần nhìn lên, tôi thấy tổ tiên mình như đang… ngồi giữa đường.

Thảo thì ngày càng kiệt sức. Cô ấy vừa đi làm, vừa chăm con, vừa phải chạy theo mẹ: lúc thì bóp chân, lúc thì nghe bà kể chuyện ngày xưa, lúc thì dỗ dành khi bà giận dỗi vì “con rể không biết điều”. Có đêm Thảo nằm bên tôi, thì thầm: “Em xin lỗi… em không ngờ mẹ lại thế này.” Tôi chỉ ôm vợ, không nói gì, vì nói ra thì chỉ thêm đau.

Nhưng ngọn lửa thực sự bùng lên vào một buổi tối mưa gió.

Hôm ấy tôi tăng ca về muộn, ướt sũng. Vừa mở cửa đã nghe tiếng bà Hiền mắng con gái tôi — bé mới 4 tuổi — vì làm đổ cốc nước. “Con bé hư quá! Để ngoại đánh cho một trận!” Tôi lao vào, thấy con đứng nép góc tường, mặt đỏ hoe. Bà cầm cái roi mây nhỏ — thứ bà mang từ quê lên “để dạy cháu”.

Tôi không kìm được nữa. Giọng tôi run lên: “Mẹ! Không được đánh con của con!”

Bà quay phắt lại, mắt long lên: “Mày dám hỗn với tao à? Tao dạy cháu tao, mày có tư cách gì?”

Thảo chạy ra, ôm con, khóc nức nở. Tôi đứng đó, nhìn bà, nhìn vợ, nhìn con, và lần đầu tiên nói thật to: “Con tôn trọng mẹ vì mẹ là mẹ vợ con. Nhưng con không để ai đánh con gái con, dù là ai!”

Không khí im lặng chết chóc. Bà nhìn tôi hồi lâu, rồi quay vào phòng, đóng sầm cửa.

Đêm đó, Thảo nằm bên tôi, khóc mãi: “Em phải làm sao đây anh? Em không muốn mất mẹ, nhưng em cũng không muốn mất anh…”

Tôi ôm vợ thật chặt: “Mình sẽ tìm cách. Anh không muốn mất em.”

Sáng hôm sau, bà Hiền dậy sớm như thường lệ. Nhưng lần này bà không bật cải lương. Bà lặng lẽ ngồi ở bếp, nấu cháo trắng. Khi tôi xuống nhà, bà đẩy tô cháo về phía tôi: “Ăn đi. Không muối. Tao nấu lạt đấy.”

Tôi ngỡ ngàng. Bà không nhìn tôi, chỉ nói nhỏ: “Tao cũng không muốn mất con Thảo.”

Từ hôm ấy, mọi thứ dần thay đổi. Không phải thay đổi lớn lao, mà từng chút một. Bà vẫn khó tính, vẫn hay cằn nhằn, nhưng không còn roi mây nữa. Bà bắt đầu hỏi tôi: “Hôm nay công trình thế nào?” — dù chỉ nhận được câu trả lời ngắn gọn. Bà học cách bật loa nhỏ hơn. Thỉnh thoảng bà tự dời ghế ra ban công ngồi, để trong nhà yên tĩnh cho cháu ngủ.

Một lần, tôi đi làm về, thấy bà đang lúi húi lau bàn thờ — đúng vị trí cũ, sát tường. Bà quay lại, giọng hơi gắt nhưng không còn lạnh: “Tao xem lại rồi. Sát tường cũng… được. Miễn sạch sẽ là được.”

Thảo kể rằng đêm hôm cãi nhau, bà ngồi trong phòng khóc một mình. Bà sợ. Sợ mất con gái, sợ tuổi già cô đơn lần nữa. Bà chưa từng nói lời xin lỗi, nhưng những hành động nhỏ ấy đã là lời xin lỗi của riêng bà.

Hai năm sau, bà Hiền vẫn ở cùng chúng tôi. Bà giờ đã quen với nhịp sống thành phố, thậm chí còn biết dùng điện thoại xem dự báo thời tiết để “tránh trái gió trở trời”. Con gái tôi gọi bà là “ngoại khó tính nhưng thương cháu nhất trần đời”. Còn tôi — tôi học được rằng, đôi khi nhường nhịn không phải là thua, mà là cách để giữ lấy gia đình.

Có hôm bà ngồi uống trà với tôi ngoài ban công, bất ngờ nói: “Ngày xưa tao khó tính vì sợ… sợ không ai cần tao nữa.” Tôi cười, rót thêm cho bà chén trà: “Mẹ cứ ở đây mãi nhé. Nhà này còn cần mẹ lắm.”

Bà không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng tôi biết, bà đã nghe thấy.

Và thế là, cơn ác mộng ngày nào dần biến thành một giấc mơ — không hoàn hảo, nhưng đủ ấm áp để cả nhà cùng ngủ ngon.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News