Đám cưới con bạn học cấp 1, đáng lẽ phải là dịp vui sum họp. Vậy mà tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh với đôi mắt đỏ hoe, lòng nặng trĩu. Trong căn phòng nhỏ ấy, tôi vừa nghe thấy những tiếng cười cợt, dè bỉu về chính mình:
– “Thằng đó ngày xưa học giỏi lắm mà, giờ nhìn coi, một đời vợ rồi vẫn trắng tay.”
– “Ừ, so với bọn mình thì nó tụt lại xa rồi, chán thật.”
Tôi đứng chết lặng, bàn tay siết chặt nắm cửa. Ở tuổi xế chiều, tôi ngỡ mình đã chai lì trước những so đo hơn thua, vậy mà hóa ra, chỉ vài câu nói vu vơ cũng đủ khiến tim tôi nhói đau.
Bạn tôi – thằng bạn thân từ hồi cấp 1 – giờ là ông chủ thành đạt, nhà lầu xe hơi ở phố, vậy mà lại quyết định tổ chức đám cưới cho con ở quê, với lý do:
– “Cho anh em bạn bè cũ dễ tụ tập, gần gũi như ngày xưa.”
Nghe thì ấm áp, nhưng thực tế thì… khác xa. Mâm tiệc hôm ấy không chỉ có tình nghĩa, mà còn đầy những ánh mắt soi xét, những cái miệng không ngừng so bì:
– “Thằng này học hết cấp 2 thì bỏ, giờ chạy xe ôm.”
– “Con nhà kia giỏi ghê, du học nước ngoài.”
– “Ông A làm trưởng phòng, ông B làm giám đốc.”
Còn tôi, ngồi lặng lẽ ở một góc bàn, cố nuốt từng miếng cơm mà cổ họng nghẹn đắng. Người ta nói cười rôm rả, còn tôi chỉ thấy mình lạc lõng giữa ký ức và hiện tại.
Đến lúc cụng ly chúc mừng, một người bạn cũ vô tình buông lời trêu:
– “Ê, mày giỏi văn lắm mà, giờ viết được cái gì ra hồn chưa?”
Cả bàn cười ồ. Tôi cười gượng, nhưng trong lòng như có lửa cháy. Những năm tháng đổ vỡ hôn nhân, những thất bại trong sự nghiệp, tất cả ùa về. Tôi uống cạn ly rượu, cổ họng cay xè.
Không kìm được nữa, tôi đứng bật dậy, chỉ thẳng vào nhóm bạn cũ:
– “Các ông thành đạt thì đã sao? Có quyền gì mà dè bỉu người khác? Đám cưới này là để chúc mừng hạnh phúc, hay để khoe khoang, so đo?”
Không khí bàn tiệc im bặt. Cô dâu chú rể bối rối, cả hội trường xôn xao. Chủ hôn lúng túng cầm micro, còn bạn tôi – chủ nhà – mặt tái xanh.
Tôi bỏ ra ngoài giữa tiếng xì xào, lòng vừa hối hận vừa tủi hổ. Trời tối đen, gió đồng hun hút. Tôi tự hỏi:
– “Sao đời bất công đến vậy? Mình cũng từng cố gắng, từng có ước mơ… mà sao cuối cùng lại thành ra thế này?”
Đêm đó, đám cưới vui vẻ biến thành một ký ức cay đắng. Tôi và đám bạn học cũ… chính thức cạch mặt nhau từ ấy.
Ở tuổi xế chiều, tôi ngỡ đã đủ bình thản, nhưng hóa ra, nỗi đau vì sự so sánh và ánh nhìn khinh miệt vẫn có thể xé nát trái tim một con người.