×
×

Nằm trên giường hồi sức sau sinh, tôi ngỡ ngàng nghe chồng thì thầm qua điện thoại “300 triệu, anh cố giúp cho tôi việc này”

Ánh đèn phòng sinh mờ ảo, mùi thuốc sát trùng và tiếng máy móc “bíp… bíp” đều đặn tạo nên một không gian căng thẳng, ngột ngạt. Tôi, Ngọc, nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh để đón hai con gái bé bỏng. Sinh đôi. Một niềm hạnh phúc vỡ òa xen lẫn sự kiệt sức tột độ.

Hai bé được đưa đi chăm sóc sơ sinh, còn tôi được chuyển về phòng hậu phẫu riêng. Người tôi mềm nhũn, nhưng mắt không thể nhắm. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, chờ đợi Quang—chồng tôi, người đã hứa sẽ luôn nắm tay tôi.

Quang bước vào, mặt anh ta có vẻ mệt mỏi nhưng lại mang một sự căng thẳng khác thường.

“Em ngủ đi, anh trông con. Bác sĩ bảo em cần nghỉ ngơi,” anh nói, giọng khô khan một cách khó hiểu.

“Hai con khỏe không anh? Anh thấy tụi nhỏ chưa?” Tôi hỏi, cố gắng gượng dậy.

“Khỏe… khỏe lắm. Em đừng lo. Anh ra ngoài gọi điện thoại chút.”

Anh ta vội vã quay đi. Lòng tôi đột nhiên dấy lên một cảm giác bất an.

Khoảng nửa giờ sau, tôi nghe thấy tiếng thì thầm bên ngoài hành lang, ngay sát cửa phòng tôi. Mặc dù rất mệt, tôi vẫn cố gắng lắng tai nghe.

Đó là giọng của Quang, đang nói chuyện với một người khác.

“…Tôi nói rồi, 300 triệu là con số cuối cùng. Bác sĩ Hùng, ông phải giữ lời. Chuyện này tuyệt đối không được để lộ, đặc biệt là với vợ tôi.”

Tôi như bị một luồng điện giật ngang tim. 300 triệu? Đưa cho ai? Chuyện gì không được để lộ?

Tôi cố gắng nhích người lại gần mép giường, áp tai vào cánh cửa.

Giọng Bác sĩ Hùng trầm và có phần khó chịu: “Anh Quang, anh nên biết ơn tôi đã mạo hiểm. 300 triệu chỉ đủ để tôi thay đổi toàn bộ hồ sơ bệnh án và giữ im lặng. Hai bé gái đấy, không phải là thứ anh muốn. Tôi đã làm hết sức rồi.”

Cả người tôi hóa đá. Hai bé gái? Thứ anh muốn? Tôi nhớ lại buổi siêu âm gần đây nhất. Bác sĩ đã mỉm cười nói: “Một trai, một gái, chúc mừng hai vợ chồng!”

Giọng Quang trở nên gay gắt: “Đàn ông thì cần con trai nối dõi! Tôi đã chờ đợi bao lâu, gia đình tôi đã trông mong thế nào, vậy mà ra nông nỗi này. Lại là hai đứa con gái vô dụng! Ông cứ làm theo lời tôi, nói với cô ấy rằng có một đứa bị yếu tim, cần được gửi đi nước ngoài chăm sóc đặc biệt. Tốt nhất là phải để cô ấy nghĩ rằng đó là đứa con trai đã chết. Chỉ giữ lại một đứa con gái, để dễ ăn nói với mẹ tôi.”

Máu trong người tôi dường như đông lại. Mọi mệt mỏi đều biến mất, thay vào đó là một cơn phẫn nộ lạnh lẽo.

Tôi nuốt nước mắt vào trong. Hai tay tôi nắm chặt ga trải giường đến mức móng tay gần như đâm vào da thịt.

Anh ta nói hai đứa con tôi là “vô dụng”? Anh ta dùng 300 triệu để bịa đặt rằng tôi sinh con trai, rồi nói rằng nó đã chết, chỉ để vứt bỏ một trong hai đứa con gái của mình? Tất cả chỉ vì cái gọi là “nối dõi tông đường” và để che mắt mẹ chồng?

Bác sĩ Hùng thở dài: “Anh thật tàn nhẫn. Dù sao thì việc đã làm rồi. 300 triệu này coi như tôi chưa từng biết anh. Anh phải tự lo liệu phần còn lại. Nhớ kỹ, chỉ giữ lại một đứa bé. Tôi đã sắp xếp cho nhân viên mang đứa kia đi.”

“Tốt. Ông cứ làm đi.” Giọng Quang nhẹ nhõm hẳn.

Tiếng bước chân xa dần.

Tôi nằm đó, nước mắt chảy thành dòng không ngừng, nhưng không phát ra một tiếng khóc nào. Cái vỏ bọc hoàn hảo, người chồng yêu vợ, người cha mẫu mực mà tôi đã tin tưởng suốt 5 năm, đã tan vỡ ngay trong đêm sinh con.

Tôi không còn sức lực để gào thét hay đối chất. Tôi phải hành động.

Tôi lết xuống giường, lục tìm điện thoại trong túi xách. Tay tôi run rẩy bấm số gọi cho em trai, Minh, người đang làm việc ở đồn cảnh sát.

“Minh… cứu chị…” Giọng tôi yếu ớt.

Tôi kể nhanh mọi chuyện, giọng nói bị đứt quãng bởi hơi thở nặng nhọc. Tôi nói với Minh về Bác sĩ Hùng và 300 triệu.

“Chị đừng manh động. Chị phải tin em. Em sẽ gọi đội đặc nhiệm đến bệnh viện ngay lập tức. Chị phải giữ đứa bé kia lại, bằng mọi giá!” Minh nói dứt khoát.

Tôi cúp máy, tim đập thình thịch. Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở.

Quang bước vào, trên tay anh ta là một túi cháo.

“Anh mua cháo cho em. Ăn đi cho lại sức.” Anh ta nói với một nụ cười gượng gạo, nhưng đôi mắt thì không giấu được sự lo lắng.

Tôi nhìn anh ta, đôi mắt trống rỗng. “Con đâu anh?”

“À… bác sĩ bảo… bác sĩ bảo một đứa bị… bị yếu tim nặng, phải chuyển gấp sang… sang một cơ sở chuyên biệt ở nước ngoài. Đó là… thằng bé, con trai mình… nó đã…” Giọng anh ta nghẹn lại, đầy kịch tính giả tạo.

“Nói dối,” tôi thì thầm.

Quang bàng hoàng: “Em nói gì?”

“Tôi nói anh… nói dối!” Tôi hét lên, tiếng nói tuy yếu ớt nhưng chứa đầy sự hận thù. “Hai đứa là con gái! Anh dùng 300 triệu để mua chuộc bác sĩ, để vứt bỏ một đứa, chỉ vì cái danh hão là ‘con trai’!”

Mặt Quang tái mét, anh ta buông rơi túi cháo. “Em… em nghe thấy gì?”

“Tôi nghe thấy hết rồi, Quang! Bản chất anh là một kẻ tàn nhẫn, hèn hạ! Anh không xứng làm chồng, không xứng làm cha!”

Đúng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ bên ngoài. Cánh cửa phòng lại bật mở, nhưng lần này là Minh cùng vài cảnh sát mặc thường phục.

“Anh Quang, mời anh theo chúng tôi về đồn làm rõ sự việc ‘mua bán, trao đổi hồ sơ bệnh án và con người’,” Minh lạnh lùng nói.

Quang run rẩy, cố gắng chạy trốn nhưng đã bị chặn lại.

Tôi nhắm mắt lại. Tiếng khóc của một trong hai cô con gái nhỏ vang lên từ phòng sơ sinh. Tiếng khóc của sự sống.

Hạnh phúc và đau đớn, tất cả đều đến cùng lúc trong cái đêm sinh đôi nghiệt ngã này. Tôi đã mất chồng, nhưng tôi đã cứu được hai sinh linh bé bỏng của mình khỏi người cha tồi tệ.

Tôi đưa tay lên bụng, cảm nhận nỗi đau của vết mổ, nhưng trái tim tôi đã dứt khoát. Tôi sẽ không bao giờ để cho 300 triệu và những lời dối trá rẻ tiền của anh ta cướp đi giọt máu của mình nữa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News