“Ngày cô ấy quay về, tôi đưa 300 triệu và một tờ giấy. Vừa đọc, cô kh;;uỵu x;;uống.”
Mười năm trước, tôi từng là một gã đàn ông mà chỉ cần nghe tiếng điện thoại reo là l;;ạnh c;;ả s;;ống l;;ưng. Một cú làm ăn đ;;ổ b;ể kéo theo n;ợ n;ần, hàng ngày chỉ toàn số lạ gọi đến thúc é/p. Tôi nhớ có những đêm, tôi ngồi trước cửa, tay ôm đầu, chỉ muốn b–iến m;ấ;t khỏi cuộc đời này.
Cô ấy—người vợ mà tôi tin sẽ cùng tôi vượt bão—lúc đó thay đổi hẳn
. Ít nói. Ăn mặc đẹp hơn. Hay ra ngoài mà không nói lý do. Tôi không nghĩ gì… cho đến tối hôm ấy.
“Em không thể sống như thế này được nữa. Em muốn tìm một cuộc đời khác.”
Nói xong cô ấy đi. Đi cùng một người đàn ông có điều kiện. Để lại tôi với đứa con mới 5 tuổi.
Tôi không kh;;óc. Không nổ;i g;;iận. Chỉ thấy trong ngực như có tảng đá nghìn cân đ//è x/uống. Nhưng nhìn con trai ngủ quấn lấy tay tôi, tôi hiểu mình không được phép g;ục.
Tôi làm mọi thứ có thể: bốc hàng ở cảng, chạy xe đêm, theo học nghề ở xưởng gỗ, rồi tự mở một tiệm nhỏ. Mười năm k;iệt sl;ức đến mức quên cả sinh nhật mình, nhưng cũng mười năm gom nhặt lại cuộc đời từ vết n;ứt.
Tôi mua được nhà. Mua được chiếc xe cũ để đi làm. Và quan trọng nhất: con trai tôi lớn lên thành một cậu bé hiểu chuyện, trưởng thành hơn tôi ngày đó rất nhiều.
Tôi tưởng quá khứ đã ngủ yên.
Nhưng cuộc đời luôn thích mở lại những v;;ết th;;ương tưởng như đã liền.

Ngày mưa hôm đó, cô đứng trước cửa nhà tôi.
Tôi đang lau bàn thờ thì nghe tiếng gõ cửa. Mở ra, tôi thấy một người phụ nữ đứng nép dưới mái hiên. Mặt xám lại, tóc lưa thưa, quần áo nh;;àu n;hĩ. Tôi mất vài giây mới nhận ra đó là cô.
Cô không dám nhìn thẳng vào tôi. Giọng r;;un như gió:
“Anh… có thể cho em một cơ hội không…? Em… không còn ai để về nữa.”
Tôi không nói gì. Chỉ lặng lẽ đi vào nhà, lấy ra một túi nylon và một phong bì. Tôi đặt lên bàn.
“Trong này có 300 triệu. Cô cầm lấy.”
Mắt cô mở lớn, vừa bất ngờ vừa không dám tin.
Tôi đẩy phong bì về phía cô:
“Và đây… thứ quan trọng hơn.”
Cô r;;un r;;un mở ra. Chỉ một giây nhìn thấy dòng chữ bên trong, toàn thân cô kh;;ựng lại. Rồi ngay lập tức kh;;uỵu gối xuống, hai tay r;;un b;;ần b;;ật.
Tôi nhìn cô, nhưng không nói gì.
Trong phong bì không phải th;;ư tì;;nh, cũng không phải đơn ly hôn.
Mà là một bản photo giấy khai sinh mới của con tôi —
trong đó phần “tên mẹ” để trống.
Cô hiểu ngay:
Mười năm qua, con trai tôi lớn lên hoàn toàn không mang tên cô trong bất kỳ giấy tờ nào.
Không phải vì tôi thù hằn.
Mà vì chính cô là người đã tự xóa mình khỏi cuộc đời chúng tôi từ ngày bước chân ra đi.
Cô nhìn tôi, môi bật ra mấy tiếng khó nghe:
“Em… em xin lỗi… Em đã sai…”
Tôi chỉ đáp một câu:
“Tôi không trách. Nhưng chúng ta đã không còn là gia đình từ lâu.”
Cô gục xuống. Khóc. Nhưng tiếng mưa ngoài hiên còn lớn hơn tiếng cô khóc.
Tối đó, khi tôi đóng cửa lại, con trai tôi hỏi:
“Bố ơi, ai đến vậy?”
Tôi xoa đầu con:
“Một người lạc đường, con ạ. Nhưng họ đã tìm được đường đi rồi.”
Và đúng, cô ấy đã tìm được đường.
Chỉ là con đường ấy… không còn liên quan đến cha con tôi nữa.