×
×

“Liệu nó… có phải con mình không?” Tối đó, tôi không ngủ được. Tôi nằm nhìn trần nhà, cảm giác vừa h–oảng l–oạn, vừa hy vọng, vừa đ/au.

“Liệu nó… có phải con mình không?”

Tối đó, tôi không ngủ được. Tôi nằm nhìn trần nhà, cảm giác vừa h–oảng l–oạn, vừa hy vọng, vừa đ/au. Những mảnh ký ức chảy ngược về chín năm trước, cái ngày tôi ký vào lá đơn ly hôn với người phụ nữ từng yêu.

Tôi và cô ấy ly hôn khi cả hai còn trẻ. Tôi m-ải m–ê sự nghiệp, chạy theo cơ hội, dự án, hợp đồng… Còn cô ấy chỉ muốn một gia đình đúng nghĩa, có chồng bên cạnh mỗi tối, không cần giàu sang, chỉ cần yên bình.

Chúng tôi đi qua nhau như hai đường thẳng không điểm giao.

Những c-ãi v-ã v-ụn v-ặt thành im lặng, rồi l-ạnh nh-ạt. Một buổi sáng, Lan đặt tờ đơn ly hôn lên bàn, không kh-óc, không trách. Chỉ nói một câu:

– Nếu một người cứ phải chờ, mà người còn lại chưa bao giờ dừng lại… thì thôi, em chịu.

Tôi ký. Nghĩ rằng ly hôn rồi ai cũng nh-ẹ nh-õm hơn.

Chín năm trôi qua. Tôi thành công, khá giả, nhưng mỗi tối trở về căn hộ rộng mà lạnh, tôi chưa từng nói ra một điều: tôi cô đơn.

Hôm đó, chỉ là một buổi trưa tôi ghé siêu thị. Tôi đẩy xe đến quầy bánh mì thì bất ngờ nhìn thấy một cậu bé dáng gầy, tóc nâu mỏng, hàng mi dài cong vút – y hệt cô ấy của ngày xưa.

Nhưng điều khiến tim tôi đ-ập l–oạn… là đôi mắt đen ấy. Đen tròn, sâu, có vệt sáng lấp lánh mỗi khi cười.

T-im tôi như bị ai b–óp lại.

Cậu bé đi cùng một người phụ nữ lớn tuổi – có lẽ là mẹ của cô ấy. Tôi đứng yên, nhìn nó chọn bánh, nhìn nó hỏi bà ngoại rằng mình có thể lấy thêm hộp sữa không.

Tôi cứ nhìn như thế.

Cho đến khi một câu hỏi cắm thẳng vào đầu tôi:
“Liệu nó… có phải con mình không?”

Tối hôm đó, tôi trở về nhà mà như người m-ất h-ồn.

Tôi lục điện thoại, mở Facebook kiếm tên cô ấy. Trang cá nhân ít cập nhật, nhưng tôi thấy một tấm ảnh sinh nhật cậu bé. Ánh nến, chiếc bánh nhỏ, nụ cười cong cong quen thuộc đến mức t-im tôi đ-au b-uốt.

Tôi phóng to tấm ảnh.
Đôi mắt ấy.
Chiếc mũi ấy.
Kể cả lúm đồng tiền ấy.

Tôi r–un tay.

Tôi nhắm mắt lại, tự hỏi: chín năm qua, Lan có từng muốn báo tôi biết không? Hay cô ấy quyết định im lặng? Tôi đã b-ỏ lỡ điều gì?

Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ làm. Tôi đứng ngoài cổng trường tiểu học của khu ấy. Khi nhìn thấy cậu bé chạy vào lớp – đôi chân nhỏ, chiếc balo to gần q-uá s-ức – tôi gần như bật kh-óc.

Tôi chẳng hiểu tại sao tâm trí mình lại y-ếu đến vậy.

Tôi lặp lại hành trình ấy hai ngày liền. Đến ngày thứ ba, trời đ–ổ mưa lớn. Tan học, học sinh ù-a ra, ai cũng được bố mẹ che ô, mặc áo mưa.

Chỉ có một đứa trẻ đứng dưới mái hiên, c–o r-o. Là thằng bé.

Tôi thấy nó nhìn ra cổng liên tục, chờ đợi.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Thằng bé lấy tay che đầu, cố chạy ra một đoạn rồi lại bật chạy vào vì lạnh.

Tôi không chịu được nữa.

Tôi đi đến, mở ô che lên đầu nó.

Thằng bé ngẩng lên. Đôi mắt ấy – đôi mắt khiến cả thế giới tôi đảo lộn – nhìn tôi đầy cảnh giác:

– Chú là ai vậy?

Giọng n0-on n–ớt, nhưng rõ ràng.

Tôi nu;;ốt nư;ớc bọ’t, gượng cười:

– Chú thấy con đứng một mình, trời mưa to… Con cần giúp gì không?

Thằng bé lắc đầu:

– Mẹ con dặn không đi với người lạ.

Tôi kh–ựng lại.
Một nỗi c–ay đ–ắng m-ơ h-ồ chạy ng-ang ngực.

Nói tiếp:

– Mẹ con đang tới rồi.

Đúng lúc đó, tiếng bước chân vội vã vang lên. Cô ấy xuất hiện, áo mưa ư-ớt s-ũng, tóc dính vào má. Cô lao đến ôm con:

– Mẹ xin lỗi… Mẹ kẹt xe… Con lạnh không?

Thằng bé dụi đầu

– Con không sao.

Cô ấy  ngẩng lên. Ánh mắt cô chạm vào tôi. Chúng tôi đứng ch-eet l-ặng. Nhưng cô ấy k-éo con đi ngay, không nói một lời.

Tôi gọi:

– … chờ anh chút…

Bước chân cô kh-ựng lại, nhưng không quay đầu:

– Anh… đừng lại gần mẹ con em nữa.

Tim tôi như bị ai xé.

Suốt đêm tôi không ngủ được. Tôi lấy hết can đảm, nhắn cho Lan:

“Anh chỉ muốn biết sự thật. Thằng bé… có phải con anh không?”

Tin nhắn đã xem, nhưng không trả lời.

Ngày hôm sau, tôi đến trước nhà Lan. Khi cô bước xuống taxi, nhìn thấy tôi, mắt cô đỏ hoe:

– Anh đi về đi.

– Anh cần biết. Anh có quyền biết.

Lan run người, lắc đầu:

– Ngày anh ký đơn ly hôn, anh từ bỏ quyền đó rồi.

– Lúc đó anh không biết em mang thai!

Lan mím môi.
Câu im lặng của cô… chính là một lời thừa nhận.

Tôi gần như khuỵu xuống.

Tôi đưa tay lên che mặt, giọng nghẹn:

– Chín năm rồi… vì sao em không nói?

Lan nhìn tôi, lần đầu tiên không còn lạnh lùng nữa, chỉ còn nỗi buồn mệt mỏi:

– Vì em biết anh sẽ không chọn mẹ con em. Anh sẽ chọn sự nghiệp, những chuyến công tác, những cuộc gặp khách. Em không muốn con phải sống với cảm giác bị bỏ rơi.

Cô dừng một chút rồi nói tiếp:

– Và em không đủ tự tin để đứng trước anh… khi anh đã quá thành công, còn em… vẫn chỉ là một bà mẹ đơn thân xoay xở kiếm sống từng ngày.

Tim tôi thắt lại. Tôi muốn ôm cô vào lòng, muốn ôm con, muốn làm gì đó để sửa sai. Nhưng Lan lắc đầu và nói nhẹ như gió:

– Đừng làm xáo trộn cuộc sống của mẹ con em nữa. Con ổn rồi. Em cũng ổn.

Tôi nghẹn:

– Còn anh… thì không.

Lan quay đi.

Tôi đứng đó, giữa con phố đông đúc, cảm giác mình bé nhỏ, thất bại và vô dụng hơn bao giờ hết.


6. Khoảnh khắc tôi hiểu mình phải làm gì

Tối hôm ấy, tôi ngồi trong căn hộ rộng thênh thang của mình. Lần đầu tiên trong đời, sự nghiệp, tiền bạc, thành tích… đều trở nên vô nghĩa.

Chín năm qua, tôi nghĩ mình là người bị bỏ lại. Nhưng hóa ra… tôi mới là kẻ đã bỏ rơi.

Tôi mất Lan.
Và tôi đang đứng trước nguy cơ mất luôn đứa con mà mình chưa kịp gọi một tiếng “con”.

Tôi bật dậy, mở laptop, mở lịch làm việc, đóng hết dự án. Tôi biết mình phải làm gì.

Tôi sẽ bước vào cuộc sống của con – không phải bằng cách giành giật hay ép buộc – mà bằng sự tử tế, kiên nhẫn, và trách nhiệm mà một người cha đáng lẽ phải có từ chín năm trước.

Tôi sẽ bắt đầu lại.
Chậm thôi, nhưng chắc.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News