Khi mở di chúc, chị Hạnh thấy tên mình được ghi với phần thừa kế vỏn vẹn hơn 3 triệu đồng, chị thoáng chạnh lòng. Nhưng đến khi ra ngân hàng rút số tiền ấy, chị mới biết một sự thật khiến nước mắt cứ thế trào ra.
Mười ba năm ở vậy nuôi con, chăm bố chồng
Chị Hạnh, quê ở Nghệ An, lấy chồng năm hai mươi bảy tuổi. Anh Thành – chồng chị – là con trai cả trong nhà có ba anh em. Cuộc sống tuy chẳng khá giả, nhưng hai vợ chồng thương nhau, cùng cố gắng làm ăn.
Vậy mà, hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Anh Thành mất vì tai nạn giao thông khi con gái họ mới lên ba.
Lúc ấy, bố chồng chị – cụ Lưu – đã hơn bảy mươi, sống một mình trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ giữa làng. Hai người con trai út mỗi người đều có cuộc sống riêng, làm ăn xa, hiếm khi về thăm.
Thấy cụ sống cô quạnh, chị Hạnh không nỡ bỏ đi. Chị quyết định ở lại quê chồng, vừa nuôi con, vừa chăm bố chồng.
“Con coi bố như cha ruột. Con chỉ mong bố khỏe mạnh, sống lâu với mẹ con con là vui rồi.” – chị nói.
Từ đó, trong căn nhà nhỏ ấy, hai thế hệ nương tựa nhau. Cụ Lưu coi chị như con gái, tối nào cũng kể chuyện xưa, hỏi han cháu học hành. Còn chị Hạnh thì ngày ngày ra đồng, tối lại lo cơm nước, giặt giũ, đưa cụ đi khám khi trái gió trở trời.
Mười ba năm trôi qua, chị chưa từng kêu than một câu.
Di chúc và nỗi chạnh lòng
Khi cụ Lưu qua đời, họ hàng tụ tập để nghe công bố di chúc. Ai cũng nghĩ phần tài sản – mảnh đất hơn 500m² cùng sổ tiết kiệm – sẽ chia đều cho ba người con trai.
Nhưng trong bản di chúc, cụ ghi rõ:
Anh Hai (chồng chị Hạnh) – đã mất, vợ anh là Nguyễn Thị Hạnh sẽ được thừa kế 3 triệu đồng.
Hai người con trai còn lại sẽ được toàn bộ đất và sổ tiết kiệm.
Cả họ ngỡ ngàng. Người ta xì xào:
“Ở vậy mười mấy năm trời, chăm cụ như con ruột mà được có ba triệu đồng sao?”
Chị Hạnh chỉ mỉm cười, không nói gì. Với chị, tình nghĩa còn quý hơn tiền bạc, và điều duy nhất khiến chị thấy nhẹ lòng là cụ ra đi thanh thản.
Sự thật ở ngân hàng
Vài tuần sau, chị Hạnh đến ngân hàng thị trấn để rút số tiền nhỏ ấy, định mua cho con gái vài quyển vở và bộ quần áo mới.
Nhưng khi nhân viên kiểm tra hồ sơ, cô gái ngân hàng bỗng sững người, rồi hỏi lại:
“Chị là… bà Nguyễn Thị Hạnh, đúng không ạ?”
“Vâng, là tôi.”
“Vậy chị có biết, chị đang đứng tên ba căn nhà cùng toàn bộ sổ tiết kiệm hơn một tỷ không ạ?”
Chị Hạnh sững sờ:
“Cô nhầm rồi, tôi chỉ được ba triệu thôi mà!”
Nhân viên mỉm cười, đưa cho chị một phong thư:
“Cụ Lưu có để lại thư tay cho chị. Cụ dặn, chỉ khi chị đến rút tiền mới được mở.”
Chị run run mở ra, thấy nét chữ nắn nót của cha chồng:
“Hạnh à,
Ta biết con đã vì ta mà chịu thiệt thòi suốt mười mấy năm. Ba căn nhà và khoản tiết kiệm này, ta để lại cho mẹ con con, nhưng không ghi rõ trong di chúc vì sợ hai đứa em nó kéo đến làm phiền.
Con hãy sống tốt, lo cho cháu ăn học nên người. Đó là điều ta mong nhất.
Cảm ơn con – người con dâu mà ta coi như con gái ruột.”
Đọc đến đây, nước mắt chị Hạnh lăn dài. Cả căn phòng ngân hàng im phăng phắc.
Khi hiếu nghĩa trở thành phần thưởng lớn nhất
Tin tức lan khắp xóm. Người ta vừa xúc động vừa nể phục. Ai cũng nói cụ Lưu sáng suốt, biết nhìn người, biết ơn đúng chỗ.
Chị Hạnh không tự cho mình may mắn, chỉ thấy lòng ấm áp vì tình thương được thấu hiểu.
Chị bảo:
“Cái tôi nhận được không phải là tiền, mà là sự ghi nhận. Suốt đời này, tôi sẽ nhớ ơn bố.”
Giờ đây, căn nhà nhỏ ở quê đã được sửa sang khang trang. Mỗi buổi chiều, người ta lại thấy chị Hạnh tưới cây, còn con gái chị – nay là sinh viên – ngồi học bên hiên.
Không ai nói đến “phần thừa kế 3 triệu đồng” nữa. Họ chỉ nhớ đến câu chuyện về người con dâu hiếu thảo, đã sống trọn vẹn với hai chữ nghĩa tình – và được đáp lại bằng tình thương còn quý hơn vàng bạc.
Thông điệp cuối cùng
Câu chuyện của chị Hạnh là lời nhắc:
“Tiền bạc không đo được lòng người. Nhưng sống tử tế, sớm muộn gì cũng được cuộc đời đền đáp — bằng tình thương, bằng sự bình yên trong tâm.”