Sợ vợ mang tiền cho nhà ngoại nên tháng nào tôi cũng chỉ đưa cho cô ấy 4 triệu chi tiêu, 1 hôm thấy vợ về quê tôi lén đi về sau thì ngỡ ngàng khi thấy cô ấy bước lên chiếc xe ô tô sang trọng và rồi…
Tôi luôn tự cho mình là người quản lý tài chính tốt trong nhà. Dù vợ đi làm, nhưng lương cô ấy ít hơn tôi, nên tôi giữ toàn bộ tiền, chỉ đưa 4 triệu mỗi tháng để chi tiêu trong nhà.
Tôi sợ…
“Đàn bà mà, cứ cho nhiều là lại đổ về nhà ngoại, nuông chiều bố mẹ, anh em nó.”
Vợ tôi không nói gì, cũng chẳng bao giờ cãi.
Cô ấy cứ âm thầm chi tiêu, đôi lúc thiếu còn phải vay bạn bè, gom góp từng đồng. Tôi tưởng mình kiểm soát được tất cả.
Cho đến một hôm, vợ nói về quê thăm mẹ bị đau lưng, tôi vờ gật đầu rồi bí mật bám theo.
Tôi định bụng xem có đúng là về nhà ngoại hay lại đi gửi tiền cho người thân.
Nhưng vừa tới cổng làng, tôi c-hết sững.
Trước mắt tôi, vợ bước lên một chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng, biển số tỉnh khác. Người tài xế mặc vest mở cửa xe cho cô, còn cúi đầu chào như sếp.
Tôi bám theo, tim đập thình thịch.
Chiếc xe bất ngờ chạy thẳng đến 1 nơi… tôi không dám tin vào mắt mình…

Sợ hãi không phải vì vợ có bí mật, mà vì tôi đã đối xử với một người phụ nữ tài giỏi như vậy bằng sự nhỏ nhen và khinh thường. Tôi sợ mất cô ấy, sợ cô ấy sẽ vạch trần sự kém cỏi của tôi.
Khi về đến nhà, tôi thấy cô ấy đang ngồi làm việc trên laptop. Vẫn bộ quần áo thường ngày, vẫn dáng vẻ dịu dàng, bình thản.
“Anh về rồi à?” Cô ấy ngước lên, nở nụ cười mệt mỏi. “Em vừa hoàn thành nốt công việc.”
Tôi đứng sững ở cửa, cổ họng nghẹn lại. Mọi lời định nói đều tan biến.
“À, anh sao thế? Trông anh có vẻ không được khỏe.”
Tôi hít một hơi sâu, giọng run run:
“Em… em không phải về quê thăm mẹ à?”
Cô ấy chớp mắt, nụ cười hơi tắt đi một chút, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh:
“Mẹ em đỡ rồi, em tranh thủ ghé qua thăm bà lúc sáng sớm rồi quay lại đây giải quyết chút việc. Việc công ty.”
Cô ấy nhấn mạnh hai từ “việc công ty” một cách nhẹ nhàng, nhưng đối với tôi, nó như một lời tuyên chiến. Cô ấy biết tôi đã theo dõi. Cô ấy không chối cãi, nhưng cũng không giải thích gì thêm. Cô ấy đang chờ đợi.
Tôi tiến lại gần, quỳ xuống bên chân cô ấy, cảm giác tủi hổ chưa từng có.
“Anh… anh xin lỗi. Anh đã đi theo em. Anh thấy hết rồi. Chiếc xe, khu công nghiệp… Em là ai? Tại sao em lại che giấu mọi thứ? Và tại sao… tại sao em lại chấp nhận 4 triệu đồng chi tiêu mỗi tháng?”
Vợ tôi đặt laptop xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt không còn sự dịu dàng thường thấy, mà là một sự thấu hiểu lạnh lùng.
“Anh muốn biết tại sao em chấp nhận 4 triệu, đúng không?”
Cô ấy thở dài, giọng nói trầm tĩnh, từ tốn:
“Em biết anh sợ gì. Anh sợ em mang tiền về nhà ngoại, anh sợ mất kiểm soát, anh sợ em giỏi hơn anh. Em đã chấp nhận 4 triệu, không phải vì em không thể kiếm nhiều hơn, mà vì em muốn cho anh cảm giác là người trụ cột, là người làm chủ tài chính trong nhà, để anh được yên tâm.”
“Em cần một gia đình êm ấm, một người chồng tin tưởng. Nếu để anh biết em đang làm CEO, anh sẽ tự ti, anh sẽ nghi ngờ mọi thứ, và rồi chúng ta sẽ cãi nhau. Em đã chọn hy sinh sự nghiệp, hy sinh tiền bạc của chính mình trong mắt anh, để mua lấy sự bình yên.”
Cô ấy ngưng lại, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.
“Nhưng anh đã làm gì? Anh dùng 4 triệu đó để kiểm soát em, để hoài nghi em. Anh không tin em. Anh sợ hãi một cái bóng mà anh tự tưởng tượng ra, trong khi em đang gánh vác những trách nhiệm lớn hơn anh nghĩ rất nhiều. 4 triệu đó, em dùng để mua thực phẩm, quần áo giá rẻ cho anh và các con, cố gắng không để anh phát hiện ra. Còn mọi chi phí lớn hơn, như học phí trường quốc tế của con, tiền thuốc men cho mẹ anh, tiền sửa nhà… là tiền lương CEO của em.”
Tôi sụp đổ. Hóa ra, tôi không phải là người quản lý tài chính tốt, mà là một kẻ vô trách nhiệm, sống bằng tiền của vợ mà không hề hay biết, lại còn tỏ ra ban ơn.
“Vậy mẹ em đau lưng…” Tôi lắp bắp.
“Bà thật sự đau. Và em cũng thật sự về thăm bà. Nhưng thay vì đưa 4 triệu của anh, em đã dùng tiền của mình để đưa bà sang Singapore phẫu thuật vào tuần trước. Anh sẽ không bao giờ biết được điều đó.”
Cô ấy lau nước mắt, đứng dậy:
“Anh này. Em không muốn ly hôn. Em yêu anh và muốn giữ gia đình này. Nhưng từ bây giờ, chúng ta phải minh bạch và tôn trọng nhau. Anh có đồng ý không?”
Tôi đứng dậy, ôm chặt lấy cô ấy. Tôi biết, đây không phải là một kết thúc, mà là một khởi đầu mới cho một cuộc hôn nhân phải được xây dựng lại trên nền tảng của sự tôn trọng và lòng tin.
Bài học lớn nhất tôi nhận được không phải là vợ tôi giàu có, mà là sự giàu có thực sự nằm ở sự tin tưởng vô điều kiện mà cô ấy đã dành cho tôi, thứ mà tôi đã đánh đổi bằng sự nghi ngờ nhỏ nhen của mình.