×
×

Đang yên đang lành, mới cãi nhau một chút mẹ đã bế con về ngoại – vậy thì đừng trách bố, tất cả là do mẹ con thôi

Đang yên đang lành, mới cãi nhau một chút mẹ đã bế con về ngoại – vậy thì đừng trách bố, tất cả là do mẹ con thôi…

Có lẽ, trên đời này chẳng có ai muốn biến gia đình mình thành một chiến trường. Chẳng người chồng nào muốn to tiếng với vợ, cũng chẳng người vợ nào muốn rời khỏi nhà, ôm con về nhà ngoại trong nước mắt. Nhưng những điều “chẳng ai muốn” ấy, lại vẫn xảy ra – chỉ vì một cái bát rơi vỡ, một câu nói lỡ lời, hay một phút tự ái của hai người từng thương nhau đến tận cùng.

Tối hôm đó, nhà tôi chẳng có gì to tát. Chỉ là chuyện nhỏ, rất nhỏ. Cô ấy trách tôi đi làm về muộn, chẳng phụ giúp gì, còn cắm đầu vào điện thoại. Tôi thì mệt, chỉ muốn yên tĩnh. Vậy là vài lời qua lại, rồi thành ra cãi vã. Tôi nhớ như in giọng cô ấy nghẹn lại:
– Anh lúc nào cũng vậy, cái gì cũng là anh đúng, chỉ có em sai thôi à?

Tôi gắt:
– Em thôi đi, suốt ngày càm ràm! Có ai muốn thế đâu.

Cô ấy im lặng, rồi quay người đi. Tôi nghĩ thế là hết chuyện, ai ngờ mấy tiếng sau, khi tôi tỉnh dậy giữa đêm, giường trống trơn. Tủ quần áo của con cũng trống.

Vợ tôi bế hai đứa nhỏ về ngoại. Không một lời.

Tôi nhắn tin không trả lời, gọi điện thì thuê bao.

Căn nhà vốn dĩ từng ấm áp tiếng cười trẻ thơ, nay chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng gió rít ngoài cửa. Chưa bao giờ tôi thấy lòng mình trống rỗng đến vậy.

Tôi tức. Tôi giận. Tôi thấy bị tổn thương. Trong cơn giận, tôi viết dòng trạng thái:
**“Đang yên đang lành, mới cãi nhau một chút mẹ đã vội đưa các con về ngoại, vậy thì đừng trách bố, tất cả là do mẹ con thôi.”**

Nhưng chỉ vài phút sau, khi đọc lại, tôi thấy chính mình ngốc nghếch và trẻ con đến mức nào. Bởi thật ra, cái người đang chịu tổn thương nhất – đâu phải tôi. Là vợ, là hai đứa nhỏ phải rời khỏi mái ấm quen thuộc, chỉ vì bố mẹ không đủ bình tĩnh để ngồi xuống nói với nhau vài câu.

Tôi nhớ những buổi chiều cô ấy đứng ở bếp, mồ hôi lấm tấm mà vẫn cười khi thấy con chạy lại ôm chân bố. Tôi nhớ những tối hai vợ chồng cùng xem phim, cô ấy dựa vai tôi, giọng nhỏ xíu: “Ước gì mãi mãi như này, anh nhỉ?”. Tôi nhớ cả ánh mắt cô ấy khi tôi quên ngày sinh nhật, quên cả lời hứa sẽ đưa ba mẹ con đi chơi.

Và rồi tôi nhận ra – mình đã quá quen với sự có mặt của vợ đến mức nghĩ rằng cô ấy sẽ không bao giờ rời đi.

Nhưng cô ấy đã đi.

Có lẽ, khi người phụ nữ bế con rời khỏi nhà, là lúc họ đã chịu đựng quá nhiều. Không phải họ muốn thách thức hay dằn mặt chồng. Chỉ là họ cần một nơi để hít thở, để bình tâm lại, để ngừng cảm thấy mình đang đơn độc ngay trong chính tổ ấm của mình.

Tôi từng nghĩ làm chồng chỉ cần đi làm kiếm tiền, còn lại là chuyện nhỏ. Nhưng đến khi nhà chỉ còn lại một mình, tôi mới hiểu: **tiền có thể trả được hóa đơn, nhưng không thể mua được tiếng cười của vợ con.**

Tôi bắt đầu thấy mình nhớ những thứ trước giờ cho là phiền: tiếng con khóc giữa đêm, vợ càu nhàu chuyện rửa bát, hay việc cô ấy bắt tôi chụp cả trăm tấm ảnh chỉ để chọn một tấm “vừa ý”. Giờ đây, tôi thèm nghe lại tất cả.

Mấy hôm sau, mẹ tôi gọi:
– Sao con để vợ con bế cháu về ngoại thế? Người ta sinh con, ở nhà chăm con, đã cực khổ lắm rồi, con còn không nhường một lời à?

Tôi im. Không biết nói gì. Có lẽ mẹ nói đúng. Trong hôn nhân, đôi khi không cần ai đúng ai sai, chỉ cần một người biết lùi một bước là đã đủ cứu cả cuộc tình.

Nhưng tôi lại chọn im lặng – như một kẻ tự ái, sợ bị nói là “xuống nước”.

Tôi đến nhà ngoại. Cửa khóa, cô ấy không mở. Tôi chỉ nghe tiếng con trong nhà gọi “bố ơi”, mà nghẹn lại. Tôi muốn nói rằng tôi xin lỗi, tôi nhớ mẹ con cô ấy, tôi hứa sẽ thay đổi – nhưng tất cả mắc kẹt ở cổ họng.

Rồi một đêm, cô ấy nhắn tin ngắn gọn:

> “Em không giận anh nữa. Nhưng nếu mọi chuyện chỉ toàn là cãi vã, thì có lẽ em và các con nên ở chỗ yên bình hơn.”

Đọc tin nhắn đó, tôi hiểu, chỉ một câu “xin lỗi” thôi, có khi đã muộn.

Hôn nhân không phải là cuộc thi để xem ai thắng ai thua. Càng không phải là nơi để chúng ta trút hết bực dọc ra nhau. Bởi mỗi lần giận dỗi, mỗi lần quay lưng, đều khiến tình cảm vơi đi một ít.

Giờ tôi chỉ ước được quay lại buổi tối hôm đó – để không nói lời khiến cô ấy tổn thương, để ôm lấy vợ và bảo: “Anh biết rồi, để anh rửa bát cho.”

Bởi sau cùng, khi người phụ nữ chọn rời đi, không phải vì họ không còn yêu, mà là vì họ quá mệt để tiếp tục chờ chồng hiểu lòng mình.

Tôi không biết rồi đây cô ấy có trở về hay không, nhưng tôi biết chắc một điều: nếu còn cơ hội, tôi sẽ không bao giờ để tự ái hay vài lời cãi vã phá hỏng cả một mái ấm.

**“Đang yên đang lành, mới cãi nhau một chút mẹ đã đưa các con về ngoại…”** – Câu nói tưởng như trách móc ấy, giờ với tôi là nỗi day dứt suốt đời. Bởi tôi hiểu, trong mỗi cuộc cãi vã, lỗi chưa chắc thuộc về người rời đi – mà đôi khi, thuộc về người đã không biết giữ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News