×
×

MẸ CHỒNG T;Á;T TÔI GIỮA TIỆC CƯỚI – CHỈ VÌ TÔI KHÔNG GIAO SỐ TIỀN HỒI MÔN CỦA CHA MẸ*

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ngày trọng đại của đời mình – ngày tôi mặc váy cưới trắng tinh, đứng giữa tràng pháo tay chúc phúc của mọi người – lại là ngày tôi bị làm nhục đến tận xương tủy.

Mọi chuyện bắt đầu từ một phong bì đỏ.

Tôi và anh yêu nhau gần hai năm. Anh là người đàn ông hiền lành, biết quan tâm, sống tình cảm. Tôi vẫn tin rằng lấy được anh là may mắn của đời mình, bởi so với tôi – chỉ là cô nhân viên văn phòng bình thường – anh có vẻ ngoài sáng sủa, học thức và gia đình khá giả.
Nhưng có lẽ, tôi đã sai. Sai ngay từ khoảnh khắc tôi bước qua cánh cổng nhà chồng lần đầu tiên.

Mẹ anh – người phụ nữ sắc sảo với ánh mắt như dao – nhìn tôi từ đầu đến chân rồi buông một câu khiến tôi chết lặng:
“Nhìn cũng được, nhưng không biết có biết làm dâu không. Nhà này không cần cô dâu chỉ biết ăn diện đâu nhé!”

Tôi cười trừ, nghĩ rằng người già thường khó tính, rồi sẽ quen thôi. Nhưng tôi không ngờ, từng lời bà nói hôm đó lại là dự báo cho chuỗi ngày u tối sau này.

Trước lễ cưới một tuần, mẹ tôi có gọi tôi vào phòng, đưa cho tôi một phong bì dày và nói:
“Đây là chút của hồi môn cha mẹ cho con. Dù sau này con có ra sao, có khó khăn thế nào, cũng đừng dại mà đưa cho ai. Đây là tiền dành cho chính con.”

Tôi cảm động, nước mắt rưng rưng. Trong phong bì là 200 triệu – toàn bộ số tiền mà cha mẹ tôi đã dành dụm suốt nhiều năm bán rau, buôn thúng bán mẹt ngoài chợ. Với họ, đó là cả gia tài.

Và tôi đã hứa sẽ giữ gìn nó cẩn thận.

Ngày cưới diễn ra linh đình, khách khứa đông nghịt. Nhà trai thuê cả sảnh tiệc sang trọng, hoa tươi trải khắp lối đi. Tôi đứng bên cạnh anh, cười gượng gạo trong chiếc váy nặng trĩu, lòng chỉ mong mọi thứ sớm kết thúc để được thở.

Nhưng khi tiệc đang vào hồi cao trào, nhạc vang lên, quan khách cụng ly rôm rả, thì bà bước đến.
Mẹ chồng tôi.
Khuôn mặt bà lạnh như băng, đôi mắt sắc lạnh nhìn tôi chằm chằm.

“Con dâu, lại đây mẹ bảo một chút.”

Tôi lúng túng bước theo bà ra một góc sảnh, nơi ít người chú ý. Vừa đến nơi, bà nói ngay, giọng lạnh tanh:

“Nghe nói cha mẹ con cho con 200 triệu tiền hồi môn đúng không?”

Tôi khựng lại.


“Dạ… vâng ạ, nhưng đó là—”

“Đưa đây cho mẹ giữ. Ở nhà này, tiền của con dâu cũng là tiền của gia đình. Đưa mẹ giữ hộ cho chắc.”

Tôi sững sờ, tim đập loạn.
Tôi nhớ lại lời mẹ dặn. Tôi mím môi, cố nói thật khẽ:
“Dạ, con xin lỗi mẹ… nhưng tiền đó mẹ con dặn là của riêng con, phòng khi có chuyện bất trắc…”

Bốp!

Tiếng tát vang lên giữa sảnh tiệc như một nhát dao cắt ngang không khí.
Tôi chết lặng.

Cả khán phòng đang ồn ào bỗng im bặt.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi – cô dâu trong váy trắng đang bị mẹ chồng tát giữa đám đông, máu rỉ nơi khoé môi, mắt ngấn nước.

Bà gằn giọng, giận dữ như sấm:
“Cô nói cái gì? Cô xem thường tôi à? Ở cái nhà này, tiền nào chẳng là của chồng cô! Cô định giấu diếm, mang tiền nhà mẹ cô về cho riêng mình hả?”

Tôi run rẩy, cố gắng lắc đầu:
“Không phải, con không có ý đó… con chỉ—”

“Còn cãi à?”

Bà giơ tay lần nữa, nhưng lần này chồng tôi kịp giữ lại. Tôi ngước nhìn anh, hy vọng anh sẽ đứng về phía mình. Nhưng anh chỉ gắt lên:
“Em đưa cho mẹ đi, có gì đâu mà giữ khư khư vậy! Mẹ giữ cho an toàn chứ có ai lấy của em đâu!”

Tôi cười trong nước mắt.
“An toàn ư? Anh nghĩ mẹ anh giữ cho em thật sao?”

Anh trừng mắt:
“Em đừng nói hỗn!”

Tôi bỗng thấy lạnh toát người. Tôi hiểu, giữa mẹ chồng và con dâu, người đàn ông kia sẽ không bao giờ đứng về phía tôi.
Trong khi đó, khách mời bắt đầu xì xào, chỉ trỏ. Một vài người còn cười khẩy. “Cô dâu nhà giàu mà keo kiệt ghê”, “Mới cưới mà đã giấu tiền”…

Tôi thấy mình nhỏ bé, trơ trọi giữa đám đông, như một con rối bị lột mặt nạ giữa sân khấu.

Sau sự cố ấy, tôi trốn trong phòng thay đồ, không muốn ra nữa.
Cô bạn thân đến dỗ:
“Thôi, ra đi, khách đang chờ. Ai cũng bàn tán ầm lên rồi.”

Tôi cắn môi, nhìn khuôn mặt mình trong gương – vết tát đỏ ửng, mascara lem nhoè.
Tôi chưa bao giờ thấy mình thảm hại như vậy.

Ra ngoài, mẹ chồng vẫn cười nói như chưa từng có chuyện gì. Bà cầm micro phát biểu:
“Cảm ơn mọi người đã đến dự. Con dâu tôi còn trẻ, có gì sai sót mong cả nhà thông cảm, tôi sẽ dạy dỗ lại.”

Mọi người cười ồ lên.
Tôi đứng cứng người, nước mắt chực trào.

Đó là giây phút tôi hiểu: từ hôm nay, tôi không còn là chính mình nữa. Tôi chỉ là “con dâu”, là người phải nghe lệnh, phải chịu đựng, phải nuốt nước mắt mà sống.

Sau lễ cưới, bà vẫn bắt tôi đưa tiền. Ngày nào bà cũng tra hỏi, dùng đủ lời lẽ chì chiết:
“Cô định giấu tiền để bỏ trốn à?”
“Cô có biết tôi lo cho nhà này thế nào không?”
“Con gái mà ích kỷ thế thì chồng sớm bỏ thôi!”

Chồng tôi nghe bà nói, lại càng hùa theo:
“Đưa mẹ đi, mẹ nói không sai đâu. Tiền để mẹ giữ là tốt nhất.”

Tôi mệt mỏi. Mỗi ngày trôi qua là một cuộc chiến.
Tôi sống trong ngôi nhà ấy như tù nhân, luôn bị theo dõi, xét nét từng lời ăn tiếng nói.

Đêm nọ, tôi nghe bà nói chuyện điện thoại với ai đó:
“Nó có hai trăm triệu hồi môn đó. Tao phải lấy được. Chứ để nó nắm tiền, sau này coi thường nhà này thì chết.”

Tôi ngồi trong góc phòng, nước mắt rơi không ngừng.

Hóa ra, tất cả chỉ vì tiền.

Một tuần sau, tôi quyết định dọn về nhà mẹ ruột.
Khi tôi gói đồ, mẹ chồng bước vào, ném chiếc vali xuống đất:
“Cô định bỏ trốn à? Cô nghĩ lấy con trai tôi rồi muốn đi lúc nào thì đi hả?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, lần đầu tiên trong đời dám nói:
“Con không muốn sống với người coi con như kẻ trộm. Con chỉ muốn yên ổn, nhưng mẹ không cho con cơ hội.”

Bà quát lớn:
“Đồ mất dạy!”

Rồi giơ tay định tát, nhưng tôi né được.
Tôi nhìn bà, ánh mắt lạnh tanh:
“Con sẽ trả lại tất cả, trừ lòng tự trọng của mình.”

Tôi quay đi, kéo vali ra cửa.
Chồng tôi đứng đó, im lặng.
Tôi dừng lại một giây, mong anh nói một lời, dù chỉ là “đừng đi”.
Nhưng anh chỉ cúi mặt, lặng thinh.

Tôi hiểu, cuộc hôn nhân này đã chết ngay từ cái tát hôm ấy.

Một năm sau, tôi ly hôn.
Tôi trở lại với công việc, thuê một căn phòng nhỏ, sống bằng chính sức mình.
Mẹ tôi biết chuyện, chỉ ôm tôi khóc:
“May mà con còn giữ được tiền ấy. Nếu con nghe lời họ, giờ chẳng còn gì đâu.”

Tôi gật đầu.
Đúng vậy, tôi mất chồng, mất danh dự, nhưng giữ được một điều – **tôi không bán lòng tự trọng để đổi lấy sự im lặng**.

Và mỗi lần ai đó hỏi tôi về đám cưới, tôi chỉ cười buồn:
“Đó không phải là lễ cưới, mà là phiên toà đầu tiên trong cuộc đời tôi – nơi tôi bị kết tội chỉ vì không chịu trao tiền cho người khác.”

Giờ đây, tôi nhìn lại vết sẹo mờ nơi gò má – dấu tích của cú tát năm ấy – mà không còn thấy đau nữa.
Nó chỉ nhắc tôi nhớ rằng:
**Có những vết thương không cần che đi – vì chính nó giúp ta tỉnh ra, và trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.**

 

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News