×
×

Vừa s;;;inh con gái xong đã bị cả nhà chồng é;;p kí đơn l;;y h;;ôn, con dâu chưa kịp tuyệt vọng thì cánh cửa phòng bệnh bất ngờ bật toang ….

GIÔNG BÃO GIỮA PHÒNG HỒI SỨC

1. Ca sinh nặng nề và cuộc gặp gỡ tàn nhẫn

Bệnh viện Phúc An nằm khuất trong một góc phố nhỏ của thị trấn Lâm Hải – nơi người ta vẫn quen gọi bằng cái tên “thị trấn không bao giờ ngủ” vì đêm nào cũng nghe thấy tiếng còi xe cứu thương vang trong gió. Hôm nay, bầu không khí ấy như dày hơn, đặc quánh hơn, bởi bên trong phòng hồi sức số 305, một cô gái trẻ đang nằm co người lại sau ca sinh khó đến gần 20 tiếng.

Cô tên là Lan Chi – 27 tuổi, một người phụ nữ bản tính hiền lành, sông sâu không sóng, sống trọn vẹn cho người mình yêu mà không từng nghĩ đến việc phải giữ lại gì cho bản thân.

Bên cạnh nôi trẻ sơ sinh vừa chuyển ra khỏi phòng mổ, cô yếu ớt mỉm cười khi nghe tiếng khóc đầu đời của con gái. Một tiếng khóc nhỏ nhưng mạnh mẽ, như thể sinh mạng bé bỏng ấy đang cố bảo vệ mẹ mình khỏi nỗi cô độc bất tận.

Nhưng niềm vui đó không kéo dài được bao lâu.

Cánh cửa phòng hồi sức bật mở.

Bước vào là bà Hà – mẹ chồng, ánh mắt ghê gắt như lưỡi dao. Đi sau bà là Tuấn – chồng của Chi, gương mặt lạnh như băng. Nhưng điều khiến Chi chết lặng chính là người thứ ba tiến vào: Vy – bồ nhí của chồng cô, đang mang thai 3 tháng, tay trái đeo chiếc vòng mà Tuấn từng nói sẽ mua cho Chi khi cô sinh con.

Lan Chi nghĩ mình hoa mắt. Nhưng không, tất cả đều thật.

Vy bước lên trước, đặt tay lên bụng mình như thể muốn khoe, rồi nhếch mép:

— Chị sinh con gái à? Chúc mừng… nhưng tiếc là nhà này chỉ cần con trai.

Chi chưa kịp phản ứng, bà Hà đã ném xấp giấy xuống giường bệnh. Giọng bà đầy khinh miệt:

— Ký đi. Ly hôn. Nhà tôi không chấp nhận đàn bà vô dụng, đẻ con gái thì giữ làm gì.

Tim Chi như bị bóp nghẹt.

Cô chưa kịp hồi sức, đã phải đối mặt với sự tàn nhẫn chưa từng tưởng tượng.

— Mẹ… con vừa sinh xong… — Chi cố cất giọng, nghẹn ứ.

— Đàn bà giỏi thì đẻ được con trai! — bà Hà gằn từng chữ. — Đàn bà vô dụng thì nên cút đi cho người khác vào thay.

Tuấn đứng bên, im lặng như một kẻ hèn nhát.

Vy tiến đến gần, cầm lấy bút, đặt vào tay Chi:

— Chị ký đi, ký sớm thì em còn dọn về nhà này cho đứa con trai tương lai của em nữa.

Lan Chi rơi nước mắt.

Cô không hiểu sao đời mình lại rơi đến mức này. Người đàn ông từng thề sống chết vì cô, giờ đứng trước mặt cô cùng nhân tình mà không hề cảm thấy xấu hổ.

Bà Hà bắt đầu lớn tiếng:

— Tôi đếm đến ba. Không ký thì coi như cô chống đối gia đình này. Đứa bé kia khỏi cần mang họ nhà tôi!

Chi siết tấm chăn, trái tim như bị ai xé nát.

Nhưng đúng lúc cuộc cãi vã lên đến cực điểm…

Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy tung ra với lực mạnh đến mức va vào tường tạo nên âm thanh chấn động.


2. Người cha trở về từ cõi mịt mù

Ba người trong phòng đồng loạt quay lại.

Lan Chi cũng quay lại.

Và cô chết lặng.

Đứng ở cửa là một người đàn ông khoảng ngoài năm mươi, cao lớn, phong trần, đôi mắt sắc như đã nhìn thấy quá nhiều bão tố của cuộc đời. Ông khoác một chiếc áo khoác dài, hơi nước mưa từ vai áo vẫn còn rơi xuống đất.

Đó là ông Thịnh — người cha đã bặt vô âm tín của cô suốt 20 năm.

Chi nghẹn ngào:

— Ba…?

Ông nhìn con gái, đôi mắt đỏ lên trong khoảnh khắc nhưng ngay lập tức trở nên lạnh băng khi quay sang nhà chồng của cô.

Giọng ông vang lên, rõ ràng và sắc như dao cắt:

Đứa nào vừa nói con gái tao vô dụng?
Đứa nào dám mở miệng xúc phạm máu mủ của tao trong khi nó còn chưa kịp hồi sức sau khi sinh?

Phòng bệnh im bặt.

Bà Hà là người đầu tiên lên tiếng, nhưng giọng lắp bắp:

— Ông… ông là ai?

Ông Thịnh bước hẳn vào, đóng cửa lại như thể vừa khóa hết đường lui của họ:

Ba của Lan Chi.
Người mà các người nghĩ đã chết.
Người mà các người tin là không bao giờ quay lại.

Ông tiến từng bước đến gần giường bệnh của con gái:

— Tao đi làm ăn ở nước ngoài hai mươi năm. Không phải vì điều gì khác… mà vì tao muốn để lại cho con gái tao một tương lai tử tế. Tao làm ngày làm đêm, ăn gió nằm mưa, đổi cả sức khỏe để dành tiền cho nó.
Không ngờ, trong lúc tao vắng mặt… nó lại bị nhà chồng đối xử như rác rưởi.

Vy định mở miệng nhưng ông đã cắt ngang:

— Cô đứng im đó. Tôi chưa cho phép nói.

Tuấn nhăn mặt:

— Ông không có quyền—

Chưa kịp dứt lời, ông Thịnh đập mạnh xấp giấy ly hôn lên bàn.

Tao có quyền làm tất cả để bảo vệ con gái tao.
Và tao bắt đầu bằng việc hỏi mày:
Có còn là thằng đàn ông hay không?
Hay chỉ là cái xác biết đi theo lời mẹ với bồ nhí?

Tuấn im bặt.

Ông quay sang bà Hà:

— Bà muốn đuổi con gái tôi khỏi nhà?
Được.
Tôi tự dẫn nó đi.
Nhưng bà nhớ kỹ:
Người ta mất con dâu, bà mất cả tương lai của con trai bà.

Rồi ông nhìn Vy:

— Còn cô.
Cô tưởng mình thắng rồi phải không?
Thắng được sự nhẫn tâm của chính mình là thắng lớn nhất. Nhưng xem ra… cô thua ngay từ đầu.

Vy cúi đầu, môi run lên vì sợ.


3. Bài học dành cho những kẻ bất nhân

Ông Thịnh không hề la hét.
Nhưng từng câu chữ của ông khiến cả phòng bệnh im phăng phắc.

— Ly hôn? — ông hỏi. — Được. Nhưng người ký sẽ là Tuấn. Và nó sẽ ký vào đơn thừa nhận tội ngoại tình, bỏ rơi vợ khi mới sinh, xúc phạm sản phụ. Tôi có nhân chứng, có camera, có cả bệnh viện này chứng kiến.

Bà Hà tái mặt.

Vy xanh cả môi.

Tuấn run lẩy bẩy:

— Tôi… tôi…

Ông Thịnh nhìn thẳng vào mắt hắn:

— Khi con gái tao sinh con, mày đang ở đâu?
Mày ở bên nhân tình.
Khi vợ mày đau đớn tột cùng, không có một bàn tay nào của mày nắm lấy.
Giờ mày còn dám tới đây ép nó ký đơn ly hôn?

Ông cúi xuống, nhặt tờ giấy lên, xé đôi trước mặt họ.

— Giấy này không có giá trị. Tao không để con tao rời khỏi đây với tư cách một kẻ bị đuổi.
Tao đưa nó đi… với tư cách người được bảo vệ.

Lan Chi bật khóc, bàn tay run rẩy nắm chặt bàn tay cha.

Hai mươi năm qua… cô vẫn luôn nghĩ mình bị bỏ rơi.
Cô đâu biết cha mình đã đi làm ở xứ người, gửi tiền đều đặn để mẹ con cô đủ sống. Nhưng mẹ cô vì lòng tự trọng không bao giờ kể ra.
Đến khi mẹ mất, mọi liên lạc đứt đoạn.

Hóa ra… ông không hề quên cô.
Không một giây nào.


4. Trở về nhà – nơi bình yên thật sự bắt đầu

Ông đỡ Chi ngồi dậy, khoác áo cho cô, rồi bế chính cháu ngoại – đứa bé gái mà nhà chồng cô vừa khinh miệt – vào lòng:

Cháu ngoại của ông.
Đứa bé này từ nay không ai được quyền coi thường nó.

Ông quay sang ba người đang đứng chết lặng:

— Mối quan hệ này chấm dứt từ phút này. Tôi không kiện các người vì con gái tôi không muốn ồn ào. Nhưng nếu các người còn bén mảng đến gần hai mẹ con, tôi sẽ cho các người biết thế nào là “vô dụng thật sự”.

Bà Hà không nói được câu nào.

Tuấn cúi đầu, không dám ngẩng mặt.

Vy ôm bụng, nước mắt chảy xuống vì xấu hổ.

Ông Thịnh đặt tay lên vai con gái:

— Con đi với ba.
Hai mẹ con mình về nhà.
Ba chăm.

Chi òa khóc như đứa trẻ.

Và lần đầu tiên sau một quãng đời dài tủi nhục, cô cảm thấy mình được che chở thật sự.


5. Ngôi nhà mới và số phận đổi thay

Ngôi nhà ông Thịnh đưa hai mẹ con đến không giống một căn nhà bình thường.
Nó rộng như một biệt phủ, nằm ở vùng ngoại ô yên tĩnh, bao quanh là vườn cây.

Lan Chi sững sờ:

— Ba… đây là…?

— Nhà của con. — ông nói. — Tài sản của ba đủ để lo cho con và cháu cả đời. Ba không cần ai khác… ngoài hai mẹ con.

Thì ra… trong hai mươi năm tha hương, ông Thịnh đã trở thành một thương nhân nổi tiếng, sở hữu chuỗi công ty xuất nhập khẩu lớn, từng được báo chí nước ngoài gọi là “người đàn ông đi lên từ con số không”.

Ông nhìn cháu ngoại trong nôi, khẽ chạm vào bàn tay bé xíu:

— Con gái là phúc trời ban.
Ai không biết trân trọng… là kẻ mù quáng.

Lan Chi bật khóc lần nữa, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.


6. Cái kết của những kẻ bất nhân

Vài tuần sau, tin Tuấn bị công ty sa thải lan ra khắp thị trấn.
Việc ngoại tình bị phanh phui, bệnh viện xác nhận toàn bộ sự việc trong phòng hồi sức ngày hôm ấy.
Vy bỏ đi, còn bà Hà bị những lời thị phi vây quanh đến mức không dám ra khỏi nhà.

Không ai còn dám bàn tán chuyện Lan Chi nữa.
Bởi người ta hiểu: cô là người thắng cuối cùng.


7. Ánh sáng sau giông bão

Một buổi chiều, Chi bế con ra vườn, nhìn ông Thịnh đang tỉa cây, đôi vai vẫn rắn rỏi như chưa từng trải qua ngần ấy năm khổ cực.

Cô gọi khẽ:

— Ba…

Ông quay lại, mỉm cười hiền:

— Con cần gì à?

Chi lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe:

— Con chỉ muốn nói…
Ba cảm ơn vì đã quay về.
Cuộc đời con… nhờ ba mà được sống lại lần nữa.

Ông đặt tay lên đầu con gái:

— Ba xin lỗi vì để con chịu thiệt thòi nhiều năm.
Nhưng từ nay… không ai còn được phép làm tổn thương con nữa.

Lan Chi siết chặt con gái vào lòng, cảm thấy trái tim mình ấm lại.

Giữa bao nhiêu giông bão của cuộc đời… cuối cùng, cô cũng tìm thấy một nơi để trở về.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News