×
×

Vị tỷ phú vô tình gặp 1 cậu bé bán xúc xích ngoài vỉa hè giống hệt mình ngày trẻ

Đó là một đêm đầu mùa đông se lạnh, những cơn gió heo may đầu tiên lùa qua tán cây cổ thụ trên phố. Hơi lạnh khô ráo mang theo mùi ngô nướng và than hồng thoang thoảng.

Tỷ phú Trần Gia Huy – người sở hữu tập đoàn Bất động sản và Công nghệ hàng đầu Việt Nam – đang đi dạo một mình, một thói quen ông duy trì từ nhiều năm nay để tìm kiếm sự tĩnh lặng sau những ngày làm việc căng thẳng. Ông mặc một chiếc áo khoác cashmere màu xám than lịch lãm, tay đút túi, bước chân chậm rãi.

Khi đi ngang qua một góc phố vắng, dưới ánh đèn đường vàng vọt, ông chợt khựng lại.

Trước mắt ông là một bếp than nhỏ, bên trên đặt một chiếc vỉ nướng đang xèo xèo vài thanh xúc xích và những bắp ngô vàng óng. Bên cạnh bếp là một chiếc bàn xếp nhỏ bày dăm ba chai tương ớt, dưa góp.

Người đứng bán là một cậu bé chừng 16, 17 tuổi. Cậu mặc một chiếc áo khoác cũ kỹ đã phai màu, gương mặt lấm lem bụi than nhưng đôi mắt lại sáng quắc, đang cẩn thận lật từng chiếc xúc xích trên vỉ nướng.

Điều khiến ông Huy đứng chôn chân không phải là mùi hương hấp dẫn của đồ nướng, mà là gương mặt của cậu bé.

Tỷ phú Huy cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Khuôn mặt ấy… từ vầng trán cao, sống mũi thẳng, đến chiếc cằm hơi vuông… tất cả đều giống ông một cách kỳ lạ, như thể đang soi gương phiên bản thời niên thiếu. Chỉ khác, khuôn mặt của ông Huy giờ đã in hằn dấu vết của thời gian và quyền lực, còn khuôn mặt cậu bé thì mang vẻ nhọc nhằn và non dại của cuộc sống mưu sinh.

Tỷ phú Huy tiến lại gần, giọng nói trầm ấm nhưng có chút run rẩy:

“Cháu bán đến giờ này à?”

Cậu bé ngước lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào ông. Cậu nở một nụ cười chuyên nghiệp:

“Dạ, cháu còn bán thêm chút nữa chú ạ. Chú dùng ngô nướng hay xúc xích ạ? Đêm lạnh thế này ăn ngô nướng là tuyệt nhất.”

Ông Huy không trả lời ngay. Ông chỉ chăm chú nhìn cậu bé. Cậu bé có gương mặt cậu có một nét cứng cỏi, hiếu thảo toát ra từ đôi mắt, mặc dù cậu bé đang bán hàng vỉa hè, nhưng trông cậu rất sạch sẽ, gọn gàng. Và đặc biệt, trên tay cậu bé có 1 vết bớt đen – giống hệt ông lúc nhỏ.

“Cháu tên gì?” Ông Huy hỏi, giọng điệu từ một người khách đã chuyển thành một mệnh lệnh không thể chối từ.

“Dạ cháu tên Long ạ. Chú có muốn dùng gì không ạ? Cháu xin phép được nướng ngô thêm một chút cho nóng ạ.”

“Ngô nướng bao nhiêu?”

“Dạ, 15 nghìn một bắp ạ. Xúc xích 20 nghìn một cây.”

Ông Huy rút ra một tờ polymer 500 nghìn, đặt lên bàn:

“Lấy cho chú một bắp ngô nướng. Số còn lại, cháu cứ giữ lấy.”

Long mở to mắt, kinh ngạc nhìn tờ tiền rồi nhìn ông Huy.

“Dạ, cháu không dám nhận ạ! Cháu chỉ lấy đúng tiền hàng thôi ạ. Chú chờ cháu thối lại.” Long vội vàng lục lọi trong chiếc hộp sắt nhỏ đựng tiền.

Hành động từ chối tiền thừa của cậu bé càng khiến ông Huy thêm xúc động. Ông nắm lấy tay Long, ngăn cậu thối tiền.

“Không cần thối. Chú chỉ muốn hỏi cháu một câu. Mẹ cháu tên gì?”

Long ngừng tay, ánh mắt cảnh giác xen lẫn tò mò.

“Dạ, sao chú lại hỏi ạ? Mẹ cháu tên là Mai.”

Nghe đến cái tên “Mai”, mọi mảnh ghép trong lòng tỷ phú Trần Gia Huy như vỡ òa. Mười bảy năm trước, trước khi ông xây dựng nên đế chế của mình, ông đã từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm với một cô gái tên Mai, một mối tình đã bị gia đình ông kịch liệt phản đối và chia cắt. Ông cứ nghĩ cô ấy đã kết hôn và sống một cuộc sống khác, nhưng ông không thể nào quên được đêm cuối cùng của họ…

Ông Huy lùi lại một bước, cổ họng nghẹn ứ.

“Long… Cháu có biết… bố cháu là ai không?”

Long cúi gằm mặt xuống, nụ cười trên môi tắt hẳn, thay vào đó là vẻ buồn bã:

“Mẹ cháu bảo bố cháu mất từ khi cháu còn bé xíu rồi. Cháu không biết gì về bố cả. Cháu chỉ biết mẹ cháu đã rất yêu bố cháu.”

Nhìn thấy cậu con trai ruột của mình phải vất vả mưu sinh trong đêm đông giá rét, ông Huy gần như không thể giữ được bình tĩnh. Cuộc sống xa hoa ông đang có bỗng trở nên vô nghĩa.

Ông hít một hơi sâu, đôi mắt rưng rưng nhìn đứa con trai mà ông chưa từng biết sự tồn tại của nó, đứa con trai mang khuôn mặt của chính ông.

“Cháu Long,” ông Huy nói, giọng ông giờ đây chứa đựng một tình cảm sâu nặng và sự hối lỗi khôn cùng, “chú…có thể chú chính là bố của cháu.”

Long đứng lặng như trời trồng, bắp ngô nướng trên tay rơi xuống than hồng, tạo nên một tiếng xèo xèo yếu ớt, lẫn vào tiếng gió mùa đông đang rít lên trên phố.

Cậu nhìn người đàn ông lịch lãm, người vừa trả 500 nghìn cho một bắp ngô và đang nói một câu chuyện không tưởng.

“Chú… chú đùa cháu à?” Long hỏi, giọng cậu hơi lạc đi. “Chú giống như một vị khách lạ tình cờ đi qua thôi, sao lại…?”

Trần Gia Huy không phủ nhận hay khẳng định ngay lập tức. Ông hiểu rằng một sự thật quá lớn và bất ngờ sẽ khó được chấp nhận. Ông rút trong ví ra một chiếc thẻ danh thiếp dát bạc, nhưng sau đó lại cất đi.

“Chú không đùa. Chú xin lỗi, có lẽ chú đã quá đường đột. Nhưng cháu Long này, hãy nhìn kỹ vào khuôn mặt của cháu và khuôn mặt của chú đi.”

Long nhìn chằm chằm vào ông Huy. Quả thực, ở một số góc độ, họ giống nhau đến kinh ngạc. Tuy nhiên, cậu đã quen với lời mẹ dặn: không được tin người lạ, nhất là những người quá giàu có và quyền lực.

“Cháu không hiểu.” Long lắc đầu, cố gắng đẩy lùi cảm giác choáng váng. “Bố cháu mất lâu rồi.”

Ông Huy đưa mắt nhìn xung quanh khu phố vắng vẻ, lạnh lẽo. Ông quyết định đi thẳng vào vấn đề.

“Chú biết bây giờ cháu đang rất khó tin, và có thể cháu sẽ nghĩ chú là kẻ tâm thần. Nhưng Long à, đêm nay lạnh lắm. Chú muốn biết cháu đang sống ở đâu. Chú muốn cháu dẫn chú về nhà, gặp mẹ cháu.

Long cảnh giác ngay lập tức. “Chú muốn làm gì? Mẹ cháu không gặp người lạ.”

“Chú chỉ muốn xác nhận một chuyện thôi. Chú sẽ không làm hại mẹ con cháu. Chú có thể cho cháu biết một chi tiết mà chỉ có chú và mẹ cháu biết về quá khứ của hai người.”

Ánh mắt kiên quyết và có phần đau đớn của tỷ phú Huy khiến Long dao động. Dù sao đi nữa, người đàn ông này không có vẻ gì là kẻ xấu, và nếu ông ta nói thật…

“Mẹ cháu đang ốm, chú đừng làm phiền mẹ cháu,” Long lưỡng lự.

“Nếu mẹ cháu đang ốm, chú càng phải đến. Chú chỉ cần nói chuyện với mẹ cháu 5 phút. Nếu sau 5 phút, mẹ cháu nói chú không phải là người cháu đang nghĩ, chú sẽ lập tức rời đi và không bao giờ xuất hiện trước mặt hai mẹ con nữa.” Ông Huy cam kết.

Long nhìn ông Huy thật lâu, đánh giá sự chân thành trong đôi mắt đang rưng rưng kia. Cuối cùng, sự tò mò và một niềm hy vọng mong manh đã thắng thế. Cậu bé gật đầu nặng nề.

“Được. Nhưng chú phải hứa là không được làm mẹ cháu buồn.”

“Chú hứa.”

Long vội vàng dọn dẹp hàng quán. Cậu khóa chiếc xe đẩy cũ kỹ, cầm theo chiếc ghế nhựa. Tỷ phú Huy nhìn đứa con trai mình cặm cụi làm việc, trái tim ông thắt lại.

“Không cần vội, cứ để chú giúp cháu.”

“Không cần đâu ạ, cháu quen rồi.”

Hai người lặng lẽ bước đi trên con phố vắng. Áo khoác cashmere của tỷ phú Huy đối lập hoàn toàn với chiếc áo khoác bạc màu của Long.

Họ đi sâu vào một con hẻm nhỏ, tối tăm, rác thải chất đống ở góc đường bốc mùi ẩm mốc. Tỷ phú Huy, người quen với những biệt thự sang trọng và những con đường rải đá hoa cương, bước đi với một sự nặng nề không thể tả.

Cuối cùng, Long dừng lại trước một căn nhà cấp bốn cũ kỹ, rêu phong, cửa gỗ đã sờn màu.

“Đây là nhà cháu.”

Long mở khóa, đẩy nhẹ cánh cửa. Mùi thuốc bắc và dầu gió xộc ra, hòa lẫn với hơi ấm từ chiếc bếp than nhỏ trong góc.

Trong căn phòng lờ mờ ánh đèn điện yếu ớt, người phụ nữ tên Mai, gầy gò, xanh xao, đang nằm trên chiếc giường đơn sơ. Cô ngước mắt lên khi nghe tiếng cửa.

“Long… con về rồi à?” Giọng cô yếu ớt.

“Mẹ, con có khách…” Long thì thầm, vừa lo lắng vừa sợ hãi.

Mai nhìn thấy người đàn ông lịch lãm đứng sau Long. Cô sửng sốt. Chiếc áo cashmere, đôi giày da Ý bóng loáng… và gương mặt ấy… Dù đã 17 năm trôi qua, dù thời gian đã làm ông Huy thêm trưởng thành và quyền lực, Mai vẫn nhận ra ngay lập tức. Trần Gia Huy.

Cô cố gắng ngồi dậy, khuôn mặt tái nhợt bỗng chốc không còn chút máu.

“Huy…?” Mai thì thào, giọng cô run rẩy như chạm vào một vết thương đã cũ.

Long nhìn mẹ, rồi nhìn vị tỷ phú. Cậu đã hiểu, không cần thêm lời giải thích nào nữa. Cái tên “Mai” và sự ngạc nhiên đến mức run sợ của mẹ đã xác nhận mọi thứ.

Ông Huy bước chậm rãi vào phòng, mọi sự xa hoa, quyền lực của ông dường như tan biến hết. Trước mặt ông, chỉ còn là người phụ nữ ông đã bỏ lại, và đứa con trai ông chưa từng biết.

“Mai,” ông Huy nói, giọng nghèn nghẹn. “Anh tìm em suốt mười bảy năm qua. Anh không ngờ…”

Và trong căn phòng nhỏ đầy mùi thuốc, đêm đông năm ấy, số phận của ba con người đã được kết nối lại, bắt đầu từ một bắp ngô nướng vỉa hè.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News