×
×

“Các bạn kéo theo cả đ–ống ng–ười, tôi b-ao hết, sáng hôm sau đọc tin nhắn… ch;;eet s;;ững!”

Hôm ấy, lớp tôi họp sau hơn chục năm ra trường.
Tôi – lớp trưởng – vốn muốn giữ s;;ĩ d;;iện cho lớp.

10 người bạn đến, nhưng ai cũng dắt theo chồng, vợ hoặc con nhỏ, tổng cộng gần hai chục miệng ăn.
Tôi hơi g;;iật m;;ình, nhưng nghĩ: thôi, vui là chính, tôi hào phóng rút ví, bao trọn buổi.

Bữa tiệc kết thúc, bạn bè vỗ vai:

– “ lớp trưởng xịn thật, hào phóng quá!”

Tôi cười, trong lòng cũng ấm áp.
Nhưng sáng hôm sau, mở điện thoại, một tin nhắn khiến tôi ch;;eet s;;ững:

Những dòng chữ như t;;át th;;ẳng vào mặt tôi:

“Chị cứ rút ví đi, tụi em không quên đâu. Lần sau vẫn thế nhé, haha!”

Tôi hiểu ngay: trong mắt họ, tôi chẳng phải bạn bè, chỉ là cái ví để họ lợi dụng.
Từ hôm đó, tôi c;;ạch mặt, rời nhóm, c’;;ắt đ;;ứt liên lạc, không bao giờ họp lớp nữa.

5 năm sau… Ngày cưới con trai, bạn bè cũ bất ngờ kéo đến đông đủ, cười nói rộn rã, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Họ xếp phong bì mừng cưới thành một chồng lớn trước mắt tôi. Tôi mỉm cười, giữ thái độ xã giao.

Nhưng khi vào phòng, mở từng phong bì… tay tôi r;;un b;;ần b;;ật.

Không có tiền.
Chỉ toàn là:

mấy tờ giấy ghi chú kiểu “Chúc lớp trưởng vẫn hào phóng như xưa!”

bút, bánh kẹo, móc khóa, thậm chí một con cá nhựa nhỏ.

Tôi đứng chết sững.
Cả 5 năm qua, họ vẫn chỉ coi tôi là cái ví di động, không bao giờ thay đổi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News