×
×

Đúng 11 giờ khuya, đêm nào cũng vậy, anh hàng xóm lại sang gõ cửa — gõ liên tục, gõ kiểu có chuyện g;;ấp lắm. Ngày đầu tiên, tôi còn mở to mắt nhìn ra  nhưng không dám mở cửa. Ngày thứ hai, vẫn đúng giờ đó, lại gõ. Ngày thứ ba… cũng thế.

Đúng 11 giờ khuya, đêm nào cũng vậy, anh hàng xóm lại sang gõ cửa — gõ liên tục, gõ kiểu có chuyện g;;ấp lắm. Ngày đầu tiên, tôi còn mở to mắt nhìn ra  nhưng không dám mở cửa. Ngày thứ hai, vẫn đúng giờ đó, lại gõ. Ngày thứ ba… cũng thế.

Hôm đó chồng tôi đi công tác xa. Anh nói chỉ ba ngày thôi, nhưng tôi thì ở nhà một mình, đêm nào cũng ngủ không yên.Tôi bắt đầu hoang mang. Bình thường anh ấy tử tế, ít khi qua lại, lại là người đã có vợ. Nhưng 11 giờ đêm, cứ đứng trước cửa nhà tôi như chờ đợi.

Tôi đoán có thể nhà anh ấy có việc gì, nhưng lại không hiểu sao cứ đúng lúc chồng tôi vắng nhà. Nghĩ đến đó, đầu óc tôi càng x;;oay như ch/ong ch/óng.

Đêm đó trời mưa lớn, mưa tạt vào cửa sổ ầ//m ầ//m. Tôi nằm tr-ằn tr-ọc mãi không ngủ được. Khoảng 10 giờ 59 phút — tôi nhớ rõ — tiếng gõ cửa lại vang lên. Vẫn cái kiểu g;;õ d//ồn d//ập, v-ội v-ã đó.

Tôi vừa s-ợ vừa b-ực, nhưng cũng hơi t-ò m-ò, nên đ;;ánh l;;iều đứng dậy. Chẳng hiểu nghĩ gì, tôi lại đang mặc một cái váy hai dây m–ỏng d;;;ính, còn chưa kịp khoác thêm áo ngoài.

Tôi mở cửa hé một chút, thì anh hàng xóm đứng ngay đó, tóc ướt mưa, áo d;;ính b;;ết, mặt hơi c;;ăng th;;ẳng. Không kịp để tôi hỏi, anh d;;úi ngay vào tay tôi một thứ gì đó m;;ềm m;;ềm, ấ//m ấ//m.

Tôi g–iật m-ình, s;;;uýt h;;ét.

Anh ấy th;;ở h;;ổn h;;ển:

“Giữ… giữ hộ tôi một chút đã!”

Rồi anh chạy vội về nhà, đóng cửa cái r;;ầm.

Tôi đứng như trời trồng, cả người r;;un lên. Lúc đó tôi không dám nhìn xuống xem mình đang cầm cái gì. Cảm giác đúng kiểu… ch;;eet đ;;ứng.

Lấy hết can đảm, tôi bật đèn. Nhìn xuống tay thì…

Đó là một con mèo con, ướt sũng, run như cầy sấy trong lòng tôi.

Tôi thở hắt ra, người mềm nhũn như bún. Bao nhiêu suy nghĩ đen tối lúc nãy tan biến sạch. Tôi ôm nó vào phòng, lấy khăn lau, bật máy sưởi.

Một lúc sau, anh hàng xóm chạy sang, gãi đầu cười gượng:

“Nó chạy sang nhà tôi, kêu cả tối. Chắc nhớ chị. Tôi gõ cửa mấy hôm mà chị không mở… nên nay thấy nó run quá mới mang sang luôn. Ngại quá…”

Tôi nghe xong vừa thở phào, vừa đỏ mặt vì hiểu lầm. Nhìn lại cái váy ngủ mỏng tang của mình, tôi muốn chui xuống đất. Còn anh thì cứ đứng nhìn chỗ khác, chắc cũng ngượng muốn chết.

Tôi cười trừ:

“Tưởng có chuyện gì ghê gớm… Anh làm tôi hết hồn.”

Anh ấy ậm ừ rồi bảo:

“Xin lỗi chị. Tại sợ nó ướt mưa sốc lạnh…”

Lúc đó tôi có chút nhẹ nhõm, kiểu như cục đá rơi khỏi tim. Nhưng cái nhẹ ấy kéo dài đúng… vài giây.


Bởi đúng lúc tôi đang cúi xuống lau người cho con mèo, thì cửa sau “cạch” một cái.

Tôi đứng hình. Tim rơi xuống chân.

Chồng tôi bước vào, vali vẫn còn trong tay, áo sơ mi còn nhàu vì đi đường. Anh nhìn tôi từ đầu đến chân — đúng cái váy ngủ mỏng đó — rồi nhìn sang anh hàng xóm đang đứng lóng ngóng trong phòng khách.

Không khí đông cứng ngay lập tức.

Tôi biết rõ cái ánh mắt ấy: sốc, bất ngờ, nhưng xen lẫn cái gì đó khó tả — như sự nghi ngờ.

Anh đặt vali xuống, giọng trầm thấp:

“Đang… làm gì vậy?”

Tôi chưa kịp mở miệng, anh hàng xóm đã vội đứng thẳng như bị gọi lên bảng:

“Anh đừng hiểu lầm! Tôi chỉ mang mèo sang trả thôi, nó chạy lạc sang nhà tôi…”

Nhưng càng giải thích, tình hình lại càng kỳ cục. Ai đời nửa đêm, vợ ở nhà một mình, hàng xóm sang gõ cửa, lại gặp cảnh vợ mình mặc váy ngủ đứng sát anh ấy.

Chồng tôi nhìn tôi chằm chằm:

“Sao không nói gì?”

Tôi nghẹn họng. Thật luôn. Lúc đó tôi muốn giải thích cho rõ, nhưng lại thấy mình… nhìn sao cũng không ổn.

Tôi đứng trước mặt chồng, con mèo còn nằm gọn trong tay, rung rung như tôi lúc đó.

Anh hàng xóm luống cuống hơn ai hết, nói luôn:

“Thôi tôi về đây, trời mưa mà nó cứ qua nhà tôi, tôi mới mang sang… Không có gì đâu…”

Anh ta đi vội đến mức suýt vấp vào dép trước cửa.

Còn lại tôi với chồng — và một đống không khí đặc quánh muốn cắt ra được.


Chồng tôi kéo ghế ngồi xuống, khoanh tay trước ngực:

“Em kể anh nghe toàn bộ chuyện đi.”

Tôi kể thật với bạn nhé: đứng trước mặt chồng khi đang mặc váy ngủ mỏng dính, lại vừa bị bắt gặp cảnh khó xử… tôi run đến mức muốn khóc.

Tôi kể hết từ ngày đầu anh hàng xóm gõ cửa, tôi sợ nên không dám mở, đến chuyện con mèo chạy lạc, đến chuyện tôi hiểu nhầm.

Chồng tôi nghe, mặt không đổi sắc. Điều đó còn đáng sợ hơn cả việc anh giận.

Nghe xong, anh hỏi một câu làm tôi nghẹt thở:

“Nếu anh không về, em có định kể với anh không?”

Tôi cứng họng. Tôi ậm ừ mãi không trả lời được. Vì thật sự, tôi không chắc.

Không phải tôi làm gì sai, nhưng mọi thứ quá nhạy cảm. Nói ra thì sợ chồng hiểu lầm, không nói thì bây giờ lại thành “giấu”.

Tôi cảm giác mình như người bị đưa ra tòa mà không biết tội danh.


Mãi một lúc sau, anh thở dài, giọng trầm:

“Anh không nghĩ em phản bội. Nhưng… em ở nhà một mình, nửa đêm có người khác đàn ông gõ cửa liên tục, anh sao yên được?”

Nói xong anh kéo tôi vào lòng, ôm thật chặt.

Tôi tự nhiên bật khóc. Không biết vì sợ, vì tủi hay vì nhẹ nhõm.

Anh nói thêm:

“Lần sau có chuyện gì, em phải nói anh biết. Nghe chưa? Anh sợ lắm.”

Khoảnh khắc đó, tôi hiểu luôn: chuyện tối nay không phải sóng gió, mà là lời nhắc nhở rằng hôn nhân dễ rạn hơn ta nghĩ nhiều.


Sau chuyện đó, tôi đổi số khóa cửa, lắp camera ngoài hành lang, còn con mèo thì… trở thành thú cưng chính thức của nhà tôi.

Còn anh hàng xóm? Từ bữa ấy về sau, gặp tôi là đỏ mặt, chẳng bao giờ dám gõ cửa 11 giờ đêm nữa.

Còn tôi… thì đúng nghĩa bị một phen hú hồn nhớ đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News