Bố chồng 75t đòi lấy vợ bằng được, các con đều phản đối g;a;y g;ắ;t cho đến khi mở chiếc hộp đầu giường ông thì ai cũng bủn rủn tay chân…
… Đùng một cái, ông thông báo với cả nhà: “Bố muốn lấy vợ”.
Cả gia đình tôi, từ chồng tôi cho đến các anh chị em, đều sững sờ. Người phụ nữ mà ông muốn cưới cũng đã 65t. Bác ấy tên là Hoa. Bác trông còn khỏe mạnh, trẻ trung, ăn nói nhanh nhẹn.
Khi bố chồng tuyên bố muốn làm đám cưới, không chỉ là một đám cỗ nhỏ, mà là đám cưới linh đình, có cả chụp ảnh cưới và đăng ký kết hôn, tôi cảm thấy b;ứ;c x;ú;c không thể tả.
Tôi nghĩ, chắc chắn bác Hoa đã nói gì đó với bố chồng tôi, khiến ông thay đổi tính nết như vậy.
Bố tôi vốn dĩ là người hiền lành, giản dị nhưng giờ lại trở nên cố chấp đến khó hiểu. Tôi chắc mẩm bác Hoa muốn l;ợ;i dụ;ng bố tôi để chi;ế;m đo;;ạ;t tài sản nên mới muốn đăng ký kết h;ô;n….
Cho tới hôm dọn dẹp phòng bố, tôi vô tình thấy chiếc hộp ở đầu giường…
… Cho tới hôm dọn dẹp phòng bố, tôi vô tình thấy chiếc hộp ở đầu giường. Đó là một chiếc hộp gỗ đã cũ, màu nâu sẫm, trông có vẻ không có gì đặc biệt. Sự tò mò của tôi đã lên đến đỉnh điểm sau những ngày căng thẳng với quyết định của bố. Tôi rón rén mở nó ra.
Bên trong không phải là tiền bạc, sổ đỏ hay giấy tờ nhà đất như tôi đã lường trước, mà là một xấp ảnh cũ và một cuốn nhật ký.
Xấp ảnh: Những bức ảnh đã ngả màu ố vàng. Trong đó, tôi thấy ảnh bố chồng tôi hồi còn trẻ, một thanh niên gầy gò, thư sinh. Và luôn có một cô gái chụp cùng. Cô gái đó… chính là bác Hoa.
Cuốn nhật ký: Tôi mở trang đầu tiên. Nét chữ đã phai, nhưng vẫn còn đọc được. Đó là những lời lẽ mộc mạc, đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Tôi bắt đầu lật từng trang. Cuốn nhật ký viết về một mối tình thời thanh xuân, những lời hẹn ước, những kỷ niệm đẹp đẽ. Bố chồng và bác Hoa từng yêu nhau say đắm. Họ dự định sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp.
Nhưng rồi, một biến cố xảy ra:
“… Bố mẹ anh (tức ông nội chồng tôi) không đồng ý. Họ muốn anh cưới con gái nhà ông chủ tiệm vải lớn ở phố huyện để cứu vãn việc làm ăn đang bên bờ phá sản của gia đình. Anh đã cãi lời, nhưng rồi, em biết không, nhìn thấy mẹ anh khóc ngất, nhìn thấy bố anh tiều tụy, anh không đành lòng. Anh phải buông tay. Anh biết em sẽ đau khổ, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Anh xin lỗi Hoa của anh. Anh sẽ mang theo nỗi ân hận này suốt đời…“
Những dòng chữ tiếp theo kể về việc họ chia xa. Bác Hoa chuyển đi nơi khác. Bố chồng tôi kết hôn với mẹ chồng tôi, người đã sinh ra chồng và các anh chị em của anh.
Sau đó, cuốn nhật ký thưa dần, chỉ còn vài dòng ghi chép ngắn ngủi ở các cột mốc quan trọng: ngày cưới với mẹ chồng tôi (kèm theo một dòng than thở đau xót), ngày sinh con đầu lòng, và một đoạn cuối cùng được viết cách đây không lâu:
“… Hôm nay, sau gần 50 năm, anh gặp lại Hoa. Trái tim anh tưởng như đã chết, giờ lại đập mạnh như thuở đôi mươi. Hoa cũng chỉ vừa mới vượt qua nỗi đau mất chồng, con cái đã trưởng thành. Anh muốn hoàn thành lời hứa của tuổi trẻ. Anh không còn sống được bao lâu nữa, nhưng quãng thời gian còn lại, anh muốn sống cho chính mình, sống vì tình yêu anh đã phải chôn chặt cả đời…”
Tôi đọc xong, chiếc hộp gỗ tuột khỏi tay rơi xuống sàn nhà. Tôi bủn rủn tay chân, cảm thấy hối hận và xấu hổ vô cùng.
Hóa ra, tất cả những lời đồn đoán, sự phản đối gay gắt của chúng tôi đều dựa trên sự nghi ngờ ích kỷ và nông cạn. Bác Hoa không phải là kẻ lợi dụng. Bà ấy là mối tình đầu, là người phụ nữ mà bố chồng tôi đã đánh đổi cả cuộc đời mình để giữ trọn chữ hiếu.
Tôi gấp cuốn nhật ký lại. Giờ đây, tôi hiểu vì sao bố lại “cố chấp đến khó hiểu” như vậy. Ông đang tìm lại hạnh phúc cuối cùng của đời mình, một hạnh phúc đã bị trì hoãn suốt nửa thế kỷ.
Tôi bước ra khỏi phòng, quyết định sẽ nói chuyện với chồng và mọi người trong gia đình. Đám cưới linh đình không còn là chuyện “lố bịch” nữa, mà là sự bù đắp, là lời xin lỗi chân thành nhất của số phận dành cho một tình yêu bị chia cắt.