×
×

Tôi là dâu út trong gia đình có tới 7 bà chị chồng. Cuối tuần nào cũng chị cũng rủ rê nhau sang nhà tôi ăn uống, hôm đó tôi nấu mâm cơm mà các chị về thẳng

Từ ngày tôi về làm dâu út trong gia đình có tới bảy bà chị chồng, mỗi cuối tuần nhà tôi y như cái chợ. Các chị kéo đến, người ôm con, người xách đồ, vừa bước vào cửa đã í ới nhau: “Thôi để con bé nó nấu nướng, chị em mình nói chuyện đã!”. Tôi quen dần cảm giác bị xem như nhân viên phục vụ trong chính căn nhà của mình. Từ chuyện tôi mặc gì, ăn gì, làm gì… đều phải qua “bảy cửa kiểm định”. Tôi mặc chiếc váy trắng đơn giản, các chị bảo: “Trẻ con quá, ai nể?”. Tôi mặc đầm hơi thoáng, các chị lại xì xào: “Ăn mặc hớ hênh, rồi hàng xóm nói cho xấu mặt cả nhà.” Rồi họ gom tiền mua cho tôi loạt áo dài tay màu nâu, xanh đậm, xám tro… già chát. Tôi nhìn mình trong gương mà muốn khóc, nhưng vẫn phải cười giả lả: “Vâng, em cảm ơn các chị.”

Cuối tuần đó, tôi thức dậy từ 5 giờ sáng, chạy chợ mua đồ. Bảy chị, mỗi người một khẩu vị, một đòi hỏi. Tôi hì hục gần ba tiếng trong bếp: cá kho tộ, thịt rim, canh chua, rau luộc, gỏi tôm, thêm cả bánh flan tôi tự làm vì chị tư thích đồ ngọt. Ngoài phòng khách, tiếng cười của các chị vang như mở hội. Chồng tôi cũng ngồi giữa họ, ăn mít và xem điện thoại, chẳng đoái hoài đến tôi trong bếp.

Tôi bưng mâm lên bàn, mời: “Các chị ra ăn cho nóng ạ.” Nhưng chẳng ai đứng dậy. “Chờ tí, đang dở chuyện.” – “Đợi chị quay video cái đã.” – “Cho cháu bú nốt đã.” Tôi đứng nhìn mâm cơm nguội dần, mùi thơm tan dần, lòng cũng nguội theo. Đến gần một tiếng sau, chị cả nhìn đồng hồ rồi hốt hoảng đứng dậy: “Thôi thôi, mưa gió, chị em mình về sớm. Hôm nay không ăn đâu, về nhà nấu cho bọn nhỏ.” Tôi chết lặng: “Ơ… em nấu xong rồi mà…” Chị ba nhún vai: “Thì để đó hai vợ chồng em ăn. Mâm này nhiều dầu mỡ quá, tụi chị đang kiêng.” Họ phủi áo, ôm đồ, bế con về thẳng, không một lời cảm ơn.

Khi cửa vừa khép, tôi quay lại bếp thì nước mắt rơi xuống đúng lúc nhìn những món mình dồn hết tâm sức. Cá kho sền sệt trơ đáy nồi, canh chua đã lạnh toát, gỏi tôm héo lá, bánh flan chảy nước. Chồng tôi bước vào, thấy tôi khóc thì khó chịu: “Em làm gì mà quá thế? Chị em nói đúng, mấy món này nhiều dầu mỡ thật. Với lại họ bận con nhỏ…” Tôi cười trong nước mắt: “Anh thấy em là gì ở nhà này? Người giúp việc à?” Anh cau mày: “Em nói quá lên rồi. Các chị sang chơi, em nấu là chuyện bình thường.” Tôi nhìn anh, từng từ như nghẹn: “Em đứng bếp ba tiếng. Em chưa ăn gì từ sáng. Mâm cơm nguội ngắt. Nhưng chẳng ai hỏi em câu nào. Anh cũng không.” Chồng tôi im lặng, cái im lặng đáng sợ hơn cả lời trách móc.

Đêm hôm đó, tôi xếp vài bộ quần áo vào túi rồi nói: “Em về nhà mẹ vài hôm. Em cần thở.” Chồng tôi hốt hoảng: “Em làm gì mà nghiêm trọng thế?” Tôi đáp nhẹ nhưng dứt khoát: “Em không rời khỏi nhà này vì bảy chị chồng. Em rời khỏi vì anh.”

Một tuần tôi không về. Không nhắn. Không gọi. Tôi tắt điện thoại, sống lại như những ngày chưa bị ai áp đặt, chưa phải phục vụ bất kỳ ai. Tôi thở được, lần đầu tiên sau nhiều năm.

Đến ngày thứ bảy, chồng tôi sang tận nhà mẹ đẻ, mặt mũi phờ phạc: “Em về đi… anh… hiểu rồi.” Tôi không nói. Tôi im lặng đi theo anh về nhà. Và ngay khi bước qua cửa, tôi sững sờ: cả bảy chị chồng đang lăng xăng trong bếp. Người rửa rau, người nấu canh, người dọn bàn. Thấy tôi, chị cả chạy lại: “Ôi em về rồi! Tụi chị… xin lỗi em. Thằng Vinh kể hết rồi.” Chị hai bặm môi: “Nhà đông con gái, tụi chị quen sai bảo nhau. Quen kiểu chị lớn – chị nhỏ. Tới lượt em… tụi chị vô tâm quá.” Chị ba nhìn tôi đầy ngại ngùng: “Hôm bữa thấy mâm cơm nguội, tụi chị cũng áy náy. Nhưng không dám nói…” Chồng tôi thì đang đeo tạp dề, mồ hôi lấm tấm: “Chị mắng anh suốt tuần. Bảo anh vô tâm, để em chịu thiệt. Anh xin lỗi.”

Tôi đứng giữa bếp, không biết nên cười hay khóc. Chị tư kéo tay tôi: “Em lên thay đồ đi. Nay tụi chị phục vụ. Từ giờ cuối tuần, bảy đứa tụi chị chia nhau nấu, em nghỉ!” Chị sáu cúi đầu: “Và… đừng ai bắt em mặc đồ già nữa. Chị thấy em hợp váy trắng đấy.”

Cả nhà bỗng bật cười. Không còn tiếng sai bảo, không còn ánh mắt khó chịu. Chỉ còn những gương mặt biết lỗi, biết sửa, và biết trân trọng tôi như người thật sự trong nhà.

Tối hôm đó, tôi ngồi vào bàn ăn – điều trước đây hiếm khi xảy ra – và được gắp liên tục: “Em ăn đi, nay bọn chị nấu hơi mặn tí, thông cảm nhé.” Tôi cười: “Em chỉ cần… được xem như người nhà.” Chị cả nâng ly: “Từ nay, dâu út của tụi chị không phải ‘bé út’ nữa, mà là em gái út.”

Và tôi nhận ra, điều làm dâu khổ không phải vì chị chồng nhiều. Mà vì chồng vô tâm. Một khi anh ấy đứng về phía mình, cả một đại gia đình sẽ thay đổi. Và tôi, từ người phục vụ không tên, trở thành người được yêu thương thật sự trong căn nhà này.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News