Tôi là một người nông dân nghèo, quanh năm gắn bó với mảnh ruộng, mảnh vườn để nuôi vợ và ba đứa con nhỏ. Cuộc sống vốn đã chật vật, đến bữa cơm còn phải tính toán từng đồng. Thế rồi tai họa ập đến: anh trai và chị dâu tôi mất trong một vụ tai nạn giao thông thảm khốc, bỏ lại đứa con trai mười tuổi bơ vơ.
Ngày tôi đón cháu về, vợ khóc rấm rứt rồi nổi giận:
“Nhà mình còn chẳng đủ ăn, ông rước thêm một đứa về, định cho cả nhà chết đói à?”
Tôi hiểu sự lo lắng của vợ, nhưng không nỡ để cháu phải trôi dạt. Tôi chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Dù sao nó cũng là máu mủ, anh chị gửi gắm lại. Mình cố thêm một chút…”
Vợ tôi im lặng, ánh mắt đầy bất mãn.
Những năm sau đó, tôi nai lưng làm thuê khắp nơi. Ban ngày ngoài đồng, ban đêm tôi đi phụ hồ, ai thuê gì làm nấy, miễn sao có tiền nuôi bốn đứa nhỏ. Nhiều đêm về muộn, nhìn cảnh cả bọn con chen chúc trong chiếc giường nhỏ, tôi vừa thương vừa xót.
Thằng cháu từ nhỏ đã sáng dạ, học hành chăm chỉ. Ngày nó đỗ trường Y ở Hà Nội, cả làng ai cũng khen. Vợ tôi lại thở dài, so sánh với ba đứa con: đứa lớn học xong cấp 3 thì đi làm công nhân, hai đứa sau chỉ làng nhàng học hành.
Từ khi cháu ra Hà Nội, ba năm liền nó không về thăm. Vợ tôi tức giận, mắng:
“Nuôi cho nó ăn học tử tế, giờ có chút chữ nghĩa thì quên hết, đúng là vô ơn!”
Tôi chỉ cười buồn, tự nhủ có lẽ nó bận học, bận xoay xở giữa chốn thủ đô đắt đỏ.
Rồi một ngày, vợ tôi phát bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn để chữa trị. Tôi loay hoay, vay khắp nơi không đủ. Vợ nhìn tôi cay đắng:
“Ông thử gọi thằng cháu về xem. Nuôi nó bao nhiêu năm, giờ không biết có nhớ gì không.”
Tôi cầm điện thoại, lòng nặng trĩu. Chỉ sau vài ngày, bưu điện chuyển về một thùng hàng lớn. Bên trong là một phong bì dày kèm lá thư nắn nót:
“Chú thím kính mến, con xin lỗi vì mấy năm qua không có điều kiện về thăm. Con biết ơn chú thím đã nuôi con nên người. Đây là số tiền con dành dụm ba năm đi làm thêm ở Hà Nội. Con mong thím chữa bệnh sớm khỏi. Sau này con ra trường, con sẽ lo cho chú thím nhiều hơn…”
Vợ tôi cầm lá thư, run rẩy. Nước mắt cứ thế trào ra. Bà ngồi lặng đi, ôm chặt thùng quà như ôm cả niềm hối hận của mình.
Tôi đứng bên, ngước mắt lên mái nhà tranh xiêu vẹo, lòng rưng rưng. Bao nhiêu cực nhọc, bao nhiêu lời oán trách suốt những năm qua, phút chốc tan biến. Thằng cháu mà tôi từng đưa về trong cảnh nghèo túng hôm nào, giờ đã trưởng thành, và tình máu mủ, nghĩa cưu mang chưa từng bị lãng quên.