×
×

Người phụ nữ nằm trong q;;uan t;;ài mới 3 ngày thì nh/â/n t/ì/nh của chồng đã bước lên giường ngủ của chị, mặc đúng bộ váy ngủ chị vẫn hay mặc. Nhưng điều khiến cả xóm l;;ạnh s;;ống l;;ưng, không phải chuyện đó… mà là chuyện xảy ra đúng 5 năm sau.

Người phụ nữ nằm trong q;;uan t;;ài mới 3 ngày thì nh/â/n t/ì/nh của chồng đã bước lên giường ngủ của chị, mặc đúng bộ váy ngủ chị vẫn hay mặc. Nhưng điều khiến cả xóm l;;ạnh s;;ống l;;ưng, không phải chuyện đó… mà là chuyện xảy ra đúng 5 năm sau.

Lúc người ta ph-át hiện ra, không ai dám lên tiếng.

Căn phòng vẫn còn mùi nhang tang, kh-ói â-m ỉ len qua từng kẽ cửa. Bàn thờ còn chưa tháo, di ảnh của người phụ nữ vừa kh;uất vẫn đặt ngay ngắn trên tủ gỗ. Vậy mà, trên chiếc giường nơi chị từng nằm suốt những đêm s-ốt cao vì bệnh, giờ đây lại có một người đ-àn bà khác đang ngủ, tóc x-õa trên gối, thân hình khẽ nh/ú/c nh/ích theo từng nhịp thở.

Bộ váy chị ta mặc là bộ váy ngủ cũ — màu kem, có viền ren mỏng — chính là bộ váy người vợ vẫn thường khoác vào mỗi đêm.

Tôi là người đầu tiên nhìn thấy cảnh đó.

Và tôi biết, kể từ khoảnh khắc ấy, b;i k.ịch chưa kết thúc. Nó chỉ vừa bắt đầu.

Chị ấy đã ch-eet vì u;;ất ứ;;c.

Ai trong xóm cũng biết chồng chị NGOAITINH. 8 năm trời, không phải l-ời đ-ồn, không phải ngh-i ng-ờ — mà là sự thật tr-ơ tr-ẽn diễn ra giữa ban ngày ban mặt. Người đàn ông ấy không còn ch;e gi’ấu nữa. Ông ta đi lại với ng./ư-ời t-ì-nh trẻ hơn mình gần 20 tuổi, đưa cô ta ra quán xá, ngồi ăn uống ngay giữa làng, đôi khi còn chở về tận cổng nhà.

Chị thì khác.

Chị không đ;;ánh gh;;en kiểu ầ-m ĩ đ-ập phá. Những lần đầu, chị kh-óc. Sau đó, chị nhịn. Có lúc chị q-uỳ xuống ôm chân chồng mà v;;an xin:
“Vì con… anh đừng làm vậy nữa…”

Nhưng đáp lại chị, chỉ là tiếng cười nhạt và cái xoay lưng v-ô t-ình.

Dần dần, chị trở nên lặng đi. Người gầy r;ộc xuống, ánh mắt tr;ũng sâu. B//ệnh tật đến nhanh như một lời ng-uyền. Ban đầu chỉ là đ;;au d;ạ d;ày, m-ất ngủ, rồi chuyển thành kh/ối u á/c t/ính, phát hiện ra thì đã quá muộn.

Ngày chị m–ất, trời râm. Người chồng đứng trước q;uan t;;ài chị, không rơi nổi một giọt n/ước m/ắt.

Có người nói:
“Ông không x;;ót vợ sao?”

Ông trả lời:
“B–ệnh thì ch–eết thôi. Ai tr.ánh được?”

Ba ngày sau khi ch//ôn cất, người đàn bà trẻ kia đã dọn đồ về ở chính căn nhà này.

Không cưới xin. Không lễ nghi. Chỉ một chiếc vali, một túi quần áo và một nụ cười như thể đã chờ sẵn ngày này rất lâu.

Ban đầu, thiên hạ x/ì x/ào, chỉ trỏ. Rồi họ quen dần. Thời gian có thứ sức mạnh kỳ lạ: nó khiến điều sai trở nên “bình thường” nếu người ta nhìn đủ lâu.

Ba tháng. Sáu tháng. Một năm.

Người phụ nữ trẻ dần có vị trí của “vợ ông ấy”. Cô ta nấu ăn, quét dọn, nói năng ngọt ngào với hàng xóm, thậm chí còn tỏ ra yêu thương hai đứa con riêng của ông.

Ai cũng nghĩ:
“Thôi thì người ch-eet cũng ch-eet rồi. Người s/ống phải sống tiếp.”

Chỉ có tôi là không nghĩ vậy.

Bởi ban đêm, lúc ngang qua căn nhà ấy, tôi thấy ánh đèn phòng chị (phòng người vợ cũ) vẫn bật. Và nhiều lần, qua tấm rèm, tôi thấy người phụ nữ trẻ ngồi trước gương, vuốt tóc thật lâu — ánh mắt như đang soi vào một người nào đó không phải chính mình.

Cô ta bắt đầu thay đổi từ năm thứ ba.

Không còn hay cười, không còn nói chuyện nhiều với hàng xóm. Nhiều đêm, người ta nghe tiếng cô ta l-a h-ét trong mơ:
“Thôi đi! Đừng nhìn tôi như vậy!”

Người chồng g/ắt g/ỏng:
“Cô đang làm tôi m-ất m.-ặt đấy à?”

Rồi tiếng động bên trong im bặt.

Những năm tiếp theo, căn nhà trở nên n;;ặng n;;ề khác thường. Cây cối xung quanh h;;éo r;;ũ, mèo hoang không lại gần. Hai đứa con thì lớn, dọn ra ngoài làm ăn, hiếm khi về nhà.

Chỉ còn lại hai con người — từng giẫm đạp lên cuộc đời của một người đàn bà khác — sống chung với nhau trong bốn bức tường cũ kỹ, ẩm mốc và đầy quá khứ.

Và rồi, đúng năm thứ năm kể từ ngày người vợ q;;ua đời… điều không ai ngờ tới đã xảy ra.

Một buổi sáng, người bán hàng xóm chạy sang nhà tôi, mặt xanh mét:

“Hình như… có chuyện rồi…”

Tôi bước ra cổng và nhìn thấy: cửa nhà họ mở toang. Bên trong vắng lặng. Chiếc xe máy dựng nghiêng. Mùi ẩm mốc và mùi tanh lạ lùng bốc ra từ trong.

Chúng tôi gọi mãi không có ai đáp.

Khi cánh cửa phòng ngủ được đẩy ra, cả xóm chết đứng.

Người chồng nằm trên giường, hai mắt mở trừng trừng, như nhìn thấy thứ gì đó trước khi chết.

Còn người phụ nữ trẻ — nằm dưới sàn, tóc xõa che kín mặt — tay vẫn đang nắm chặt một mép váy ngủ màu kem đã ngả màu theo năm tháng.

Là bộ váy của người vợ đã chết năm xưa.

Bác sĩ nói:
Không có dấu vết xô xát. Không độc dược. Không tai nạn rõ ràng.

Họ chỉ nói một câu:
“Tim ngừng đập đột ngột. Chết do sốc.”

Nhưng điều làm tôi rùng mình… là buổi tối hôm trước, khi tôi bước qua nhà họ, tôi nhìn thấy trên tấm kính cửa sổ — phản chiếu không phải hai, mà là ba bóng người.

Một bóng đứng.
Một bóng ngồi.
Và một bóng… nằm trên giường.

Tôi đã không nói với ai.

Và cho đến hôm nay, tôi vẫn không biết, cái giá phải trả cho tội lỗi ấy là do con người tạo ra…
hay do chính người đàn bà năm xưa trở về đòi lại những gì thuộc về mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News