Tôi và Minh quen nhau gần ba năm. Anh là người hiền lành, biết quan tâm, nói chuyện nhẹ nhàng, luôn khiến tôi thấy yên tâm mỗi khi bên cạnh. Hai đứa đều ngoài ba mươi, nên khi chuyện tình cảm chín muồi, gia đình hai bên cũng giục sớm ổn định.
Chúng tôi bắt đầu tìm nhà – căn hộ chung cư đầu tiên của hai đứa. Tôi còn nhớ buổi hôm ấy, hai đứa nắm tay nhau đi xem nhà, nhìn ánh nắng buổi chiều đổ qua ô cửa kính, tôi đã thầm nghĩ: Đây sẽ là nơi chúng tôi bắt đầu một cuộc đời mới.
Gia đình tôi cũng thương con gái. Bố mẹ góp hơn 30% tiền mua nhà, coi như của hồi môn để con gái có chỗ ở ổn định. Minh trả phần còn lại bằng khoản tiết kiệm của anh và tiền vay ngân hàng. Căn hộ tuy không lớn, nhưng với tôi, nó là tổ ấm, là nơi tôi mường tượng mỗi sáng nấu bữa sáng cho chồng, cùng anh bàn về tương lai.
Khoảnh khắc phát hiện ra bí mật
Ngày đó, tôi đến nhà Minh lấy vài giấy tờ cần ký để làm hồ sơ vay. Anh đi làm, mẹ anh bảo:
“Giấy tờ ở ngăn kéo bàn làm việc của Minh đó con, cứ lấy đi.”
Tôi mở ra, thấy một tập hồ sơ cẩn thận. Cũng chẳng định tò mò, chỉ xem qua để tìm tờ cần ký. Nhưng rồi, một dòng chữ đập vào mắt khiến tôi chết lặng:
“Chủ sở hữu: Nguyễn Hoàng Minh – Nguyễn Thu Hà.”
Tôi đứng sững. Thu Hà là chị gái ruột của Minh. Còn tôi – người sắp cưới anh – lại không hề có tên trong danh sách đó.
Tôi run run lật tiếp từng trang. Không phải giấy tờ cũ, không phải nhầm lẫn. Tất cả đều được công chứng, sổ hồng đang trong quá trình hoàn thiện – hoàn toàn hợp pháp.
Tôi ngồi thụp xuống ghế, tim đập mạnh. Một cảm giác vừa tủi hờn, vừa hoang mang, vừa đau.
Vì sao anh lại làm vậy? Vì sao lại giấu tôi?
“Anh chỉ muốn chị thấy an toàn”
Buổi tối, tôi mang chuyện ra hỏi. Minh nghe xong, không hề tỏ ra bối rối. Anh chỉ thở dài, nói rất nhẹ:
“Anh làm vậy để chị Hà yên tâm. Từ nhỏ chị đã thay mẹ nuôi anh, lo cho anh đủ thứ. Bây giờ anh muốn báo đáp, coi như căn nhà này là chỗ để chị lui tới, có gì còn có nơi nương tựa.”
Tôi lặng người.
“Nhưng đây là nhà tân hôn của chúng ta. Tiền này không chỉ của anh, còn có cả bố mẹ em nữa. Sao anh có thể tự ý làm vậy mà không nói với em?”
Anh im lặng, rồi đáp:
“Chỉ là một tờ giấy thôi mà, em. Nhà này mình cùng ở, ai đứng tên cũng vậy thôi. Quan trọng là mình sống hạnh phúc bên nhau, đúng không?”
Tôi bật cười, mà nước mắt chảy ra lúc nào không hay.
“Chỉ là một tờ giấy thôi” – câu nói đó nhẹ tênh, nhưng nó khiến tôi mất niềm tin hoàn toàn.
Nếu là “chỉ là tờ giấy”, sao anh không để tên tôi?
Nếu anh thật lòng muốn cùng tôi xây dựng mái ấm, sao lại giấu giếm như thế?
Những ngày suy nghĩ
Ba ngày sau đó, tôi không ngủ nổi. Tôi nhìn chiếc váy cưới treo trong phòng, từng món đồ nội thất đã chọn cùng nhau, mà nghẹn lại.
Tôi hiểu, anh yêu chị gái, thương người thân – điều đó đáng trân trọng. Nhưng ngay từ trước hôn nhân, anh đã đặt tình thân lên trên cảm xúc của vợ.
Sau này, khi sống chung, liệu tôi có được quyền quyết định gì?
Nếu có bất đồng giữa vợ và chị gái anh, tôi sẽ đứng ở đâu trong căn nhà ấy – một nơi mà tên tôi chưa từng được ghi trên giấy tờ?
Mỗi lần nghĩ đến cha mẹ, tôi càng thấy day dứt. Bố tôi từng nói:
“Chỉ cần con hạnh phúc, tiền bạc không quan trọng.”
Vậy mà giờ, chính tiền đó lại nằm trong căn nhà mang tên người khác.
Tôi chọn dừng lại
Tối hôm thứ ba, tôi đến gặp anh, trả lại nhẫn đính hôn.
“Em xin lỗi, nhưng đám cưới này không thể tiếp tục. Em không thể bước vào một cuộc hôn nhân mà ngay từ đầu mình đã bị loại khỏi quyền quyết định.”
Anh sững sờ, rồi cố nắm tay tôi, nói trong tuyệt vọng:
“Lan Anh, đừng làm vậy. Anh chỉ muốn tốt cho chị, em hiểu không?”
Tôi rút tay lại, khẽ nói:
“Em hiểu. Nhưng anh chưa bao giờ hỏi xem điều gì là tốt cho em.”
Tôi đứng dậy ra về, lòng đau như ai xé. Ngoài trời, mưa lất phất. Cánh cửa sắt khép lại sau lưng tôi, nghe tiếng khóa xoay, tôi biết – một chương đời đã khép lại.
Ba tháng sau
Anh nhắn tin, nói đã rút tên chị khỏi sổ hồng, mong tôi quay lại. Nhưng khi đó, mọi thứ đã muộn.
Tình yêu một khi mất niềm tin, dù có cố chắp vá, vẫn chỉ còn là vết rạn.
Tôi không hận anh. Tôi chỉ tiếc – giá như anh hiểu rằng hôn nhân không chỉ là tình yêu, mà là sự tôn trọng và đồng hành.
Tôi học được rằng, đôi khi, biết dừng lại cũng là một dạng trưởng thành.