Tôi quyết định bỏ Hưng, anh người yêu 4 năm nghèo rớt, chỉ là một giáo viên dạy thêm với ước mơ xa vời về một căn nhà nho nhỏ ven đô. Tôi chọn anh Quốc – giám đốc công ty bất động sản, giàu có, quyền lực, người hơn tôi gần hai mươi tuổi. Tôi chọn ánh hào quang của căn biệt thự triệu đô ngay trung tâm quận Hoàn Kiếm, thay vì ánh lửa bếp hồng tù túng của tình yêu.
Đám cưới diễn ra xa hoa lộng lẫy như một giấc mơ. Tôi tự tay diện chiếc váy cưới đắt tiền, nhìn vào gương và thấy mình đã trở thành một người khác: một quý phu nhân, một bà chủ.
Đêm tân hôn.
Căn phòng ngủ chính rộng lớn đến choáng ngợp, mùi hoa ly thoang thoảng cùng hương gỗ quý từ đồ nội thất. Tôi bước ra từ phòng tắm, diện chiếc váy ngủ lụa màu trắng kem mỏng manh. Tôi nhìn Quốc, người chồng vừa cưới của mình, đang ngồi bên mép giường, ánh mắt ông nhìn tôi không hề có sự nồng nhiệt của một người đàn ông trong đêm đầu tiên, mà chỉ là một vẻ trầm tĩnh, gần như buồn bã.
Tôi tiến lại gần, trong lòng vẫn còn lâng lâng men say chiến thắng. Tôi chạm vào vai ông. “Anh Quốc…”
Ông nắm lấy tay tôi, tay ông lạnh ngắt. Ông không nhìn vào mắt tôi, mà nhìn xuống tấm thảm Ba Tư dưới chân. Rồi ông từ từ đặt tay lên bàn trang điểm, đưa ra một tờ giấy A4, nhưng không phải là di chúc. Đó là một tờ hồ sơ y tế, đóng dấu đỏ của một bệnh viện quốc tế danh tiếng.
“Mai này,” ông bắt đầu, giọng ông nhẹ nhàng, chậm rãi, nhưng mỗi từ lại như một lưỡi dao sắc lạnh. “Anh biết em yêu cuộc sống này, và anh muốn cho em tất cả. Nhưng có một bí mật, anh đã giữ kín suốt thời gian chúng ta tìm hiểu, anh nghĩ đêm nay là lúc anh phải nói ra.”
Tim tôi đập thình thịch, một linh cảm xấu xé tan bầu không khí lãng mạn. Tôi thấy khuôn mặt ông Quốc thoáng run rẩy, đôi mắt ông lộ vẻ đau khổ và bất lực.
Ông hít một hơi sâu, và thốt ra điều khủng khiếp nhất: “Trước khi chúng ta cưới nhau hai tháng, anh đã phải phẫu thuật cắt bỏ… tinh hoàn.”
Tôi sững sờ, cố gắng xử lý những từ ngữ vừa nghe. Cắt bỏ? Tại sao?
“Một khối u ác tính,” ông trả lời, như đọc được suy nghĩ của tôi. “Nó phát triển quá nhanh, và cách duy nhất để cứu mạng anh là cắt bỏ hoàn toàn. Bác sĩ đã nói thẳng: Anh sẽ không bao giờ có thể có con được nữa.”
Tờ giấy trong tay tôi rơi xuống sàn. Tôi lùi lại hai bước, toàn thân run rẩy. Hóa ra, tôi đã vứt bỏ tình yêu của mình để lấy một người đàn ông mà tôi không thể sinh cho ông ấy một đứa con, không thể hoàn thành thiên chức của một người vợ trong xã hội này.
“Anh… anh nói thật chứ?” Giọng tôi vỡ ra.
Ông Quốc gật đầu, sự buồn bã trong mắt ông biến thành sự hổ thẹn. “Anh xin lỗi. Anh đã biết điều này từ trước khi ngỏ lời cầu hôn em. Anh đã đóng băng tinh trùng để phòng ngừa trước, nhưng khi khối u tái phát, việc bảo tồn trở nên vô vọng. Anh biết em trẻ, em xứng đáng có một gia đình trọn vẹn. Nhưng… anh không thể từ bỏ em, Mai. Anh yêu sự trẻ trung, hồn nhiên của em. Anh nghĩ nếu anh cho em cuộc sống đủ đầy, em sẽ chấp nhận.”
Ông Quốc bước xuống giường, quỳ xuống chân tôi, ôm lấy đôi chân đang run rẩy của tôi. “Anh biết anh đã ích kỷ. Em có thể căm ghét anh. Nhưng anh hứa, anh sẽ bù đắp cho em bằng tất cả tài sản, tất cả sự chiều chuộng. Em muốn gì anh cũng cho. Ngoại trừ một đứa con ruột thịt…”
Căn biệt thự triệu đô, sự giàu có mà tôi khao khát, giờ đây trở thành một chiếc lồng vàng rỗng tuếch. Tôi muốn một gia đình, một đứa con, một sự khẳng định của tình yêu. Nhưng tất cả đã tan biến. Tôi đã bán linh hồn mình cho tiền bạc, và tiền bạc đã tước đi thiên chức làm mẹ của tôi.
Tôi quỵ xuống, không phải vì yêu thương, mà vì sự hối hận và tuyệt vọng. Tôi nhớ lại Hưng, nhớ căn phòng trọ nhỏ ấm áp nơi chúng tôi từng cùng nhau mơ về tương lai. Dù nghèo, anh luôn nói anh muốn có một đội bóng nhóc tì chạy quanh nhà. Giờ đây, những mơ ước đó của tôi đã bị chôn vùi dưới sự giàu có lạnh lẽo.
“Anh Quốc,” tôi thì thầm, nước mắt giàn giụa. “Em đã làm gì thế này?”
Ông Quốc không trả lời. Ông chỉ ôm lấy tôi, để tôi khóc cho số phận nghiệt ngã của mình, khóc cho tình yêu đã mất, và khóc cho một tương lai vô định, không có tiếng cười trẻ thơ. Đêm tân hôn của tôi không có lửa yêu, chỉ có sự tĩnh lặng đến rợn người và những giọt nước mắt chua chát của sự hối hận.
Tôi đã khóc cạn nước mắt đêm tân hôn ấy, khóc cho những lựa chọn sai lầm, khóc cho sự tham lam đã dẫn tôi đến đây. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, bên cạnh tôi không phải là một người chồng nồng nàn, mà là một người đàn ông mệt mỏi với khuôn mặt đầy vẻ áy náy, đã rời giường từ lúc nào.
Tôi nhìn quanh căn phòng xa hoa. Chiếc giường King size bừa bộn với những tấm lụa satin. Ngoài cửa sổ, là khung cảnh Hồ Gươm tuyệt đẹp. Tôi tự hỏi, liệu có đáng không? Có đáng để đổi một tương lai có tiếng cười trẻ thơ, đổi một tình yêu chân thành lấy sự tĩnh lặng lạnh lẽo của căn biệt thự này?
Nhưng rồi, sự kiêu hãnh của một người phụ nữ đã tự tay chọn con đường của mình trỗi dậy. Tôi đã từ bỏ Hưng, không thể quay lại. Tôi đã chấp nhận cái giá. Giờ đây, tôi không thể để mọi thứ sụp đổ. Tôi đã là vợ của ông Quốc, tôi phải sống với vai trò này.
Tôi bước vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn sứ trắng muốt, hít hà mùi tinh dầu đắt tiền. Khi tôi bước ra, người giúp việc đã mang đến một bộ trang phục mới: chiếc váy cocktail hiệu Dior màu xanh ngọc, kèm theo đôi giày cao gót Manolo Blahnik lấp lánh. Mọi thứ đều được sắp xếp hoàn hảo để tôi tiếp tục vai trò “Quý phu nhân”.
Tôi đối diện với ông Quốc vào bữa sáng. Ông ngồi trang nghiêm ở đầu bàn, đọc báo cáo tài chính.
“Em đã nghĩ thông suốt rồi,” tôi nói, giọng bình tĩnh đến bất ngờ.
Ông Quốc đặt tờ báo xuống, nhìn tôi đầy dò xét. “Mai, em có quyền… rời đi. Anh sẽ bồi thường cho em một khoản xứng đáng.”
Tôi lắc đầu, nhấp một ngụm cà phê. “Không cần, anh Quốc. Em là vợ anh. Hơn nữa, em đã chọn cuộc sống này, em sẽ sống với nó. Em chấp nhận sự thật. Chuyện con cái, chúng ta có thể nhận con nuôi, hoặc… thôi. Em sẽ tìm một mục đích khác.”
Ông Quốc nhìn tôi hồi lâu, rồi thở phào nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng ngàn cân vừa được trút bỏ. “Cảm ơn em, Mai. Cảm ơn em đã hiểu cho anh.”
Từ đó, tôi bắt đầu một cuộc sống mới, lấp đầy khoảng trống vô sinh và sự lạnh lẽo trong hôn nhân bằng vật chất và hoạt động xã hội.
Tôi trở thành khách VIP của tất cả các thương hiệu xa xỉ. Những chiếc túi Hermès Birkin, những bộ trang sức kim cương lấp lánh, những chuyến du lịch vòng quanh thế giới trên du thuyền riêng, tất cả đều nằm trong tầm tay. Tiền bạc đã mua cho tôi một lớp vỏ bọc hoàn hảo, khiến mọi người ngưỡng mộ.
Ban ngày, tôi là một bà chủ xinh đẹp, thanh lịch, luôn xuất hiện trong các buổi tiệc từ thiện, các câu lạc bộ golf. Tôi thành lập một quỹ hỗ trợ giáo dục cho trẻ em nghèo, một phần là để làm đẹp lòng ông Quốc, nhưng phần lớn là để tìm lại một chút ý nghĩa trong cuộc sống trống rỗng của mình. Khi nhìn thấy nụ cười của những đứa trẻ nhận được học bổng, tôi cảm thấy một sự ấm áp nho nhỏ, gần giống với cảm giác hạnh phúc mà tôi từng có với Hưng.
Tôi dùng tiền để chữa lành vết thương của mình, để mua sự bình yên giả tạo. Căn biệt thự giờ đây không còn là chiếc lồng vàng, mà là một pháo đài vững chắc, nơi tôi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, miễn là tôi vẫn giữ danh phận “vợ hợp pháp” của ông Quốc.
Tình yêu đã mất đi, nhưng tôi đã học cách sống sót. Tôi học cách làm việc, học cách trở thành một quý phu nhân thực thụ, không chỉ là một cô gái trẻ ham tiền.
Một hôm, khi tôi đang tham dự một buổi triển lãm tranh, tôi vô tình nhìn thấy Hưng. Anh đang đứng đó, vẫn bộ vest cũ, nhưng khuôn mặt rạng rỡ, nắm tay một cô gái trẻ khác, bụng cô ấy đã lùm lùm. Họ đang say sưa ngắm một bức tranh, ánh mắt trao nhau đầy yêu thương.
Tôi đứng khuất trong bóng tối, tay nắm chặt chiếc ví Chanel. Tôi nhìn vào Hưng, nhìn vào nụ cười hạnh phúc, bình dị ấy, và nhận ra: Tôi đã có tất cả những thứ xa xỉ nhất trên đời, nhưng anh ấy mới là người có được thứ quý giá nhất: một gia đình trọn vẹn và một tình yêu không vụ lợi.
Tôi quay lưng bước đi, nước mắt không rơi nữa. Tôi đã học cách không khóc. Tôi là bà Quốc, tôi phải kiêu hãnh. Cuộc sống này là do tôi chọn, và dù nó thiếu vắng tiếng cười trẻ thơ, tôi vẫn phải đi tiếp.
Tôi bước ra ánh sáng, chiếc váy Dior lấp lánh. Tôi mỉm cười, nụ cười của một người phụ nữ giàu có, quyền lực, nhưng trong sâu thẳm, tôi biết rằng mình đã mãi mãi mất đi cái gọi là “hạnh phúc bình dị”. Tôi quyết định sẽ tài trợ thêm một dự án xây trường học nữa, để lấp đầy khoảng trống không thể bù đắp trong trái tim mình.