Tôi m–ất mẹ từ khi mới 10 tuổi. Bố ruột thì đi biệt tăm từ lúc tôi còn chưa nhận ra khuôn mặt ông. Người duy nhất còn lại, đứng ra cưu mang tôi suốt những năm tháng ấy, chính là một người đàn ông… không hề có quan hệ m;;áu m;;ủ: bố nuôi tôi.
Ông, là bạn thân của mẹ từ hồi trẻ, sống bằng nghề chạy xe ba gác, trong căn phòng trọ rộng vỏn vẹn 10 mét vuông ven sông, cuộc sống t;;ằn tiện đến mức mỗi bữa cơm chỉ có vài miếng rau và cơm nguội
. Khi mẹ tôi m//ất, ông là người duy nhất dám đứng ra nhận nuôi tôi, dù bản thân còn nhiều kh/ó kh/ăn, nợ nần ch/ồng ch/ất.
Tôi vẫn nhớ rõ cái ngày đầu tiên ông đón tôi về phòng trọ. Tôi nhìn quanh, tim n/ặng tr/ĩu, căn phòng ch/ật h/ẹp, đồ đạc lộ/n x/ộn. Ông mỉm cười, cầm tay tôi, nói:
– “Con theo bố, không được bỏ học giữa chừng nhé. Bố sẽ lo hết.”
Lúc đó, tôi chỉ biết khóc n//ức n//ở, vừa mừng vừa s/ợ. Một người đàn ông không phải m;;áu m;;ủ, lại sẵn sàng chịu khó khăn để chăm sóc tôi – thật quá sức tưởng tượng với một đứa trẻ m;;ồ c;;ôi.
Những năm tháng phổ thông, ông vừa làm, vừa gá;nh thêm nợ để tôi không phải nghỉ học giữa chừng
Tôi không bao giờ quên cái tối mà tôi ngại không dám hỏi tiền học thêm.
Ông lặng lẽ đưa tôi xấp tiền lẻ còn d;ính mùi th;;uốc sát trùng:
– “Bố mới đi hiến m;;áu, người ta bồi dưỡng được mấy trăm, con cầm tạm.”
Tôi b;;ật kh;;óc, n”ức n”ở trên tay ông. Có ai đi hiến máu liên tục chỉ để nuôi một đứa không cùng huyết thống? Ông đã làm như vậy suốt cả quãng thời gian tôi học phổ thông, mà không ai biết, ngoài tôi và ông.
Nhưng cuộc sống chưa bao giờ dễ dàng. Tôi nhớ một lần đi học về, trời mưa t;;ầm t;;ã, thấy ông đội mưa ra trường lấy chiếc áo khoác tôi để quên. Khi về đến nhà, ông ư;;ớt s;;ũng, r;;un ru;n cởi áo, tay r;un r;;ẩy nhường tôi mặc trước, còn mình c/o r/o ngồi bên bàn. Cảnh tượng đó khắc sâu trong tôi như một dấu ấn không thể phai.
Ngày tôi đậu vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố, ông ôm tôi cười như một đứa trẻ. Nước mắt ông rơi l/ã ch/ã:
– “Giỏi lắm con trai! Đi đi, bố có thể không giúp con cả đời, nhưng con phải học để thoát khỏi cảnh này.”
Lên thành phố học, tôi phải đi làm thêm đủ thứ: bưng bê quán cà phê, dạy kèm, làm phục vụ… Nhưng ông vẫn gửi thêm cho tôi vài trăm ngàn mỗi tháng, dù đó là số tiền duy nhất ông còn trong túi. Lần nào tôi cũng bảo: “Bố đừng gửi nữa,” nhưng ông m;ắng:
– “Tiền của bố, con có quyền nhận.”
Sau khi ra trường, tôi đi làm cho một công ty nước ngoài. Lương tháng đầu tiên 15 triệu, tôi gửi ngay về cho bố 5 triệu. Ông từ chối:
– “Con để dành, sau này lo cuộc sống. Bố già rồi, ăn ít tiêu ít.”

Nhiều năm sau, khi tôi đã trở thành giám đốc với mức lương trên 100 triệu, tôi quyết định đón bố nuôi lên thành phố sống cùng. Nhưng ông nhất quyết từ chối:
– “Bố quen sống ngh;;èo rồi, sợ làm ph;iền con.”
Rồi một hôm, ông lên thăm tôi. Ông g;;ầy rộc, da s;ạm n;;ắng, tóc bạc nhiều hơn trước, ánh mắt r;;ụt rè. Ông nói:
– “Con à… giờ bố già rồi, m;ắt mờ, t;ay run, bác sĩ nói phải m;;ổ mà tốn gần 60 triệu. Bố không còn ai thân thích… nên bố lên đây… vay con ít tiền x;;oay x;;ở.”
Tôi ngồi lặng, t;;im th;;ắt lại. Tôi nhớ những lần ông bưng tô cháo trắng cho tôi khi tôi ốm, nhớ đêm mưa t;;ầm t;;ã, ông đội mưa đi lấy đồ tôi để quên trên lớp, nhớ những buổi tối ông ngủ gật trên chiếc ghế cũ, mắt luôn hướng về cửa chờ tôi về.
Nhưng lần này, tôi không nỡ đưa tiền. Tôi nhìn thẳng vào mắt ông, giọng run nhưng cứng rắn:
– “Không được. Một đồng cũng con cũng không đưa.”
Ông ch;;eet l;ặng. Nước mắt ông rơi, nhưng ông không nói gì, chỉ ngồi đó, lặng lẽ, như một đứa trẻ bị t;;ổn th;;ương.
Cú s//ốc ấy khiến tôi nhớ ra điều quan trọng: tình yêu thương của ông không cần tiền bạc, và bây giờ, tôi muốn báo đáp ông bằng cách khác, không phải bằng tiền, mà bằng sự chăm sóc, tình cảm, và sự hiện diện của mình.
Tôi quyết định: từ hôm đó, mỗi tuần tôi về thăm ông, mang theo thức ăn, thuốc men, đôi khi chỉ ngồi trò chuyện cùng ông, nghe ông kể chuyện ngày xưa. Nhìn ông gầy đi, tóc bạc nhiều hơn, tôi thấy trái tim mình nhói đau. Tôi tự nhủ: dù có bận rộn đến đâu, tôi cũng sẽ dành thời gian bên ông.
Một lần, tôi bất ngờ phát hiện trong tủ quần áo cũ của ông, có một cuốn sổ tay, bên trong ghi lại tất cả những khoản nợ mà ông gánh cho tôi, từ tiền học, tiền sách vở, đến từng bữa ăn nhỏ. Những dòng chữ xiêu vẹo, nhòe mực, nhưng mỗi chữ là một minh chứng cho tình yêu thương của ông. Tôi khóc, khóc cho cả tuổi thơ thiếu thốn và cả tình thương bao la mà ông đã dành cho tôi.
Và từ đó, tôi quyết định không chỉ nuôi dưỡng ông tinh thần, mà còn tôn trọng mọi hy sinh của ông bằng cách sống xứng đáng. Tôi thuê một căn phòng nhỏ gần nhà, để ông có thể sống thoải mái, có bạn bè, không phải lo cơm áo. Mỗi bữa cơm, tôi nhìn ông mỉm cười, nước mắt lặng lẽ rơi, biết rằng ông hạnh phúc khi thấy con trai trưởng thành, vững vàng và hạnh phúc.
Những lúc ông nhắc về mẹ tôi, tôi nghe ông kể những câu chuyện cũ, giọng trầm buồn nhưng vẫn chứa chan tình thương:
– “Mẹ con cười hiền lắm. Bố già rồi, chỉ mong thấy con hạnh phúc…”
Giờ đây, khi nhìn lại hành trình của mình, tôi hiểu rằng: tình yêu thương, hy sinh thầm lặng, và những người đứng bên ta dù không máu mủ – đôi khi, họ chính là những “người cha” thật sự trong đời.
Câu chuyện của tôi không chỉ là tâm sự cá nhân. Nó nhắc nhở mỗi người rằng: gia đình không chỉ là máu mủ, mà là tình yêu thương, sự hy sinh, và sự hiện diện trong những lúc khó khăn nhất.
Và tôi biết, bất kể có giàu có, thành đạt đến đâu, cũng không gì quý giá bằng việc có một người luôn âm thầm hy sinh cho ta, người mà ta gọi bằng một chữ giản dị, ấm áp: “bố”.