×
×

Tôi nghĩ 20 người bạn mình mời đến đám cưới con gái là để chung vui. Cho đến khi mở phong bì của 3 mâm cỗ ấy ra… và chỉ thấy đúng 1 triệu đồng

Tôi nghĩ 20 người bạn mình mời đến đám cưới con gái là để chung vui.
Cho đến khi mở phong bì của 3 mâm cỗ ấy ra… và chỉ thấy đúng 1 triệu đồng

Câu chuyện bắt đầu từ một lời mời… tưởng chừng rất đỗi tử tế.

Ngày con gái đi lấy chồng, tôi vừa mừng, vừa lo, lại vừa thấy mình già đi thêm vài tuổi. Nó là đứa con gái đầu lòng, tôi chắt chiu từng đồng cho ngày cưới của con. Không muốn con thua thiệt bạn bè, tôi bàn với vợ làm tiệc cho tử tế, dù biết tiền mừng chắc chẳng đủ bù chi.

Tôi mời 20 người, toàn bạn học, bạn làm ăn, bạn từ thuở còn đi bộ đội, dựng nghiệp. Tôi dặn nhà hàng xếp riêng cho họ 3 mâm, ở vị trí đẹp, dễ nhìn sân khấu. Tôi còn nói với nhân viên:
“Ba mâm này phải lên món đẹp hơn, phần ngon hơn, rượu để hẳn mấy chai loại xịn. Đó là anh em của tôi.”

Trong lòng khi ấy có chút tự hào. Tự hào vì mình còn đủ mặt mũi để mời, còn giữ được tình nghĩa xưa.

Tiệc diễn ra rộn ràng. Tôi chạy hết bàn nọ sang bàn kia chào khách, cười suốt từ đầu đến cuối. Nhìn mấy người bạn cũ cụng ly với nhau, tôi nghĩ: Vậy là đủ, đời mình coi như không uổng những năm tháng cũ.

Đến khi khách về, tôi mới lặng lẽ nhờ vợ gom phong bì lại. Tay vừa r;;un, vừa h;;ồi h;;ộp. Không phải vì th=am tiền, mà vì đó là thước đo ngầm cho cái gọi là tình nghĩa bạn bè.

Mấy mâm thông thường, phong bì không nhiều không ít, cũng gọi là tạm ổn. Nhưng khi xé đến phần 3 mâm bạn đồng niên…

Tim tôi kh;;ựng lại.

Chỉ có đúng một phong bì. Bên trong là 1 triệu đồng.
Không tên, không ghi gì thêm.

Trong đầu tôi lúc đó như có tiếng g;;õ b;;úa: Hết rồi sao? 20 con người, ăn hết gần 3 triệu tiền cỗ, mà chỉ có 1 triệu tiền mừng?

Một cảm giác c;;ay đắng dâng lên từ cổ họng. Đêm ấy, tôi không ngủ được. Mắt cứ nhìn lên trần nhà, nghĩ lại những lần mình giúp họ, những lần mình chủ động hỏi han, mời mọc. Cuối cùng chỉ đổi lại bằng một cái phong bì lẻ loi.

Sáng hôm sau, khi đang ngồi uống chén trà cho ng-uôi ng-oai, tôi mở điện thoại vào nhóm chat lớp. Và tôi ch-eet s-ững.

Hết tin nhắn này đến tin nhắn khác d-ội vào mắt tôi như m-ưa đ-á:

“Chơi kiểu gì mà coi như giẻ rách vậy?”
“20 con người mà ngồi như trẻ ăn xin.”
“Ông coi bạn bè ra cái gì thế?”
“Đời tôi chưa bao giờ đi ăn cưới mà nh;;ục như hôm qua.”

Tôi t;;ái mặt. Bàn tay cầm điện thoại r;;un rẩy. Tôi không hiểu. Chính tôi mới là người m/ất tiền, chính tôi mới là người bị c-oi th-ường… Tại sao lại quay ngược lại ch;;ửi tôi?

Tôi bấm xem lại đoạn video mà thằng cháu quay lúc nhập tiệc. Ban đầu còn nghĩ chắc tụi nhỏ làm quá. Nhưng ngay khi khung hình hiện ra… Tôi nghẹn lại.

Ba mâm mà tôi dặn phải tiếp đãi tử tế – hóa ra lại bị xếp ở một góc khuất phía sau cột, sát nhà kho, cách xa sân khấu nhất.

Mâm của bạn tôi không phải mâm cỗ như tôi tưởng.

Món ăn không đủ. Có món lên đã nguội ngắt. Có món chỉ lác đác vài miếng, lại còn bị bê lệch, thiếu bát đũa. Rượu chẳng phải loại tôi dặn trước. Thậm chí có mâm chỉ có đúng một chai nước lọc đặt giữa bàn.

Trong khi đó, những mâm phía trên gần sân khấu, của đối tác bên thông gia, lại đầy ắp đồ ăn, đủ từ tôm hùm, bò ngoại đến rượu ngoại xếp từng két.

Tôi nhìn thấy một người bạn cũ của mình – ông ấy vốn là người vui tính – nhưng lúc đó chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn vài miếng cho xong, đôi đũa đặt xuống giữa chừng, ánh mắt bất lực.

Lúc đó tôi mới hiểu…

Không phải họ bạc.
Mà là tôi đã để người khác bạc đãi họ.

Nhà hàng xếp sai?
Có thể.

Nhưng người chịu trách nhiệm cuối cùng lại là tôi – người đứng ra mời.

Cái phong bì 1 triệu đó không phải là tiền mừng.
Nó là sự im lặng cuối cùng của lòng tự trọng.

Tôi lặng người ngồi rất lâu. Không giận nữa, không buồn nữa, chỉ thấy xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.

Ngay lập tức, tôi gọi cho từng người bạn. Không phải để thanh minh. Chỉ để nói một câu:

“Là tôi sai. Tôi xin lỗi anh em.”

Nhiều người im lặng rất lâu. Có người chỉ thở dài. Có người nói khẽ:
“Tụi tôi buồn, nhưng vẫn nghĩ chắc ông không cố ý”.

Tôi nghe xong mà muốn khóc như một đứa trẻ.

Chiều hôm đó, tôi gom đủ 3 triệu, gấp làm ba phong bì, tự tay đến từng nhà. Nhưng không ai chịu nhận. Họ chỉ bảo:

“Không phải vì tiền. Mà vì đau.”

Đó là cái đau lớn nhất của tôi trong đời.

Ngày cưới của con gái. Lẽ ra là ngày vui nhất. Vậy mà lại biến thành ngày tôi nhận ra: trong những mối quan hệ tưởng là thân tình nhất, chỉ cần một sơ suất của chính mình… cũng có thể làm tổn thương cả một đời người.

Tối hôm ấy, tôi vào lại nhóm chat, nhắn đúng một câu trước khi rời nhóm:

“Tiền cỗ có thể bù được, nhưng sự coi thường âm thầm nếu không phát hiện kịp… sẽ mất bạn mãi mãi. Và lỗi, là ở tôi.”

Tôi không biết sau này họ còn coi tôi là bạn hay không.

Nhưng tôi biết, từ hôm đó trở đi, tôi sẽ không bao giờ dám xem nhẹ hai chữ: “tôn trọng” thêm một lần nào nữa trong đời.


Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News