×
×

Mặc kệ vợ ốm đau trong viện, chồng đưa vợ cũ đi du lịch Châu Âu kỉ niệm 2 năm ngày l/y h/ôn. Mẹ chồng lên thành phố, nhìn thấy sự thật, đã tự mình làm chuyện lớn khiến tất cả bàng hoàng

Bệnh viện buổi chiều có một mùi rất đặc trưng.

Mùi thuốc sát trùng trộn lẫn với mùi cháo nguội, mùi mồ hôi của người bệnh và cả mùi bất lực của những người thân đứng ngoài hành lang chờ bác sĩ gọi tên. Lan nằm nghiêng trên chiếc giường số 18, khoa Nội tổng hợp, Bệnh viện Bạch Mai. Cánh tay trái của cô vẫn còn cắm kim truyền dịch, từng giọt nước chậm rãi nhỏ xuống như đếm ngược cho một điều gì đó rất mệt mỏi.

Cô sốt đã ba ngày.

Bác sĩ nói chưa thể xuất viện, phải theo dõi thêm vì biến chứng viêm phổi sau cú ngã cầu thang. Tiền viện phí tạm ứng đã hết từ hôm qua.

Lan quay đầu nhìn về phía cửa. Không có ai.

Điện thoại đặt trên tủ đầu giường sáng lên rồi lại tắt. Không một tin nhắn. Không một cuộc gọi nhỡ.

Chồng cô – Hùng – đã sang châu Âu được bốn ngày.

Không phải đi công tác.

Mà là đi du lịch.

Cùng vợ cũ.

Và đứa con riêng.


Lan biết chuyện từ một bài đăng trên Facebook.

Bức ảnh chụp trước tháp Eiffel, trời xanh trong vắt. Hùng đứng giữa, tay khoác vai một người phụ nữ mặc váy dài màu be – Hà, vợ cũ của anh. Phía trước là thằng bé Tôm, con trai riêng của Hùng, đang cười toe toét, giơ hai ngón tay hình chữ V.

Dòng caption viết bằng tiếng Việt lẫn tiếng Anh:

“Kỷ niệm 2 năm ngày chúng ta chính thức buông tay để trở thành những người bạn tốt nhất vì con ❤️ Europe trip – memories forever.”

Lan đọc đi đọc lại dòng chữ ấy rất nhiều lần.

Hai năm ngày ly hôn.

Còn cô thì sao?

Cô là gì trong cuộc đời người đàn ông đó?


Lan và Hùng cưới nhau đã bốn năm.

Cô là vợ hai.

Ngày về nhà chồng, Lan đã chấp nhận tất cả: chấp nhận chồng từng có một đời vợ, chấp nhận anh có con riêng, chấp nhận ánh nhìn soi mói của họ hàng, chấp nhận cả việc mẹ chồng cô – bà Hòa – lúc nào cũng giữ một khoảng cách vừa đủ lạnh.

Lan nghĩ, chỉ cần mình cố gắng đủ lâu, đủ tốt, thì người ta sẽ thương.

Nhưng Lan đã nhầm.

Sau khi cưới, Hùng vẫn chu cấp đầy đủ cho con riêng. Điều đó Lan không bao giờ phàn nàn. Nhưng dần dần, những khoản “chu cấp” biến thành những chuyến đi chơi riêng, những buổi tối “ăn tối cùng con cho nó đỡ tủi thân”, rồi cả những lần Hà gọi điện giữa đêm, Hùng vẫn nghe.

Lan đã từng hỏi.

Hùng nói tỉnh bơ:

“Em ghen cái gì? Anh với cô ấy ly hôn rồi.”

Lan im lặng.

Cô tự nhủ, mình là người đến sau, phải học cách nhẫn nhịn.

Cho đến khi cô mang thai.

Thai được ba tháng thì sảy.

Hùng lúc đó đang đi công tác với… Hà và con riêng, lấy lý do “cho con đi chơi hè”.

Lan nằm trên giường bệnh một mình.

Từ đó, sức khỏe cô yếu hẳn đi.


Ngày Lan nhập viện, Hùng vẫn đang chuẩn bị vali.

Cô gọi điện, giọng yếu ớt:

“Anh ơi, em đau ngực quá… bác sĩ bảo phải nhập viện theo dõi.”

Ở đầu dây bên kia, Hùng im lặng vài giây rồi nói:

“Anh đang bận lắm, chuyến này đặt vé rồi, không hủy được. Có gì em nhờ mẹ anh hoặc hàng xóm nhé.”

“Anh đi đâu?” Lan hỏi.

“Đi du lịch.”

“Với ai?”

Hùng không trả lời ngay.

Rồi anh nói:

“Với mẹ con thằng Tôm. Kỷ niệm hai năm ly hôn.”

Lan buông điện thoại.

Cô không khóc.

Cô chỉ thấy lạnh.


Ở quê, bà Hòa đang ngồi vá áo thì nghe hàng xóm nói chuyện.

“Này bà biết chưa, thằng Hùng nhà bà sang châu Âu đấy.”

“Đi công tác à?” bà Hòa hỏi.

“Đâu, thấy người ta đăng ảnh đi với vợ cũ với thằng con riêng, bảo kỷ niệm ngày ly hôn gì đó.”

Chiếc kim trên tay bà Hòa rơi xuống đất.

Bà đứng sững.

“Thế… con dâu tôi đâu?”

“Nghe đâu nó đang nằm viện trên thành phố.”

Bà Hòa không nói thêm lời nào.

Tối hôm đó, bà gom vội mấy bộ quần áo, nhét vào túi vải, bắt chuyến xe đêm lên Hà Nội.

Bà không báo cho ai biết.


Khi bà Hòa đến bệnh viện, Lan đang sốt mê man.

Bà đứng trước cửa phòng bệnh rất lâu.

Cô con dâu gầy rộc đi, gương mặt tái nhợt, môi khô nứt. Trên tủ đầu giường chỉ có một hộp cháo nguội, chưa mở.

Bà Hòa quay sang hỏi y tá:

“Sao không có người nhà chăm?”

“Chồng đi vắng, mấy hôm rồi không thấy ai lên.”

Bà Hòa ngồi xuống.

Lần đầu tiên trong đời, bà nắm tay con dâu.

Tay Lan lạnh ngắt.

Bà Hòa nhìn kim truyền dịch, nhìn bảng kê chi phí, nhìn tờ giấy thông báo tạm ứng.

Mắt bà đỏ lên.


Đêm đó, bà Hòa không ngủ.

Bà ngồi trên ghế nhựa ngoài hành lang, ôm túi đồ, nghĩ về cả cuộc đời mình.

Bà nhớ ngày Hùng dẫn Hà về ra mắt, bà mừng vì con trai cưới được người vợ xinh xắn, có học. Rồi cuộc hôn nhân ấy tan vỡ. Bà nhớ những đêm Hà khóc, Hùng bỏ nhà đi. Bà đã đứng về phía con trai.

Đến khi Hùng cưới Lan, bà luôn dè chừng. Bà sợ con dâu mới không thương cháu nội.

Nhưng cuối cùng, người chịu thiệt thòi nhất… lại là Lan.

Bà Hòa chợt hiểu ra một điều muộn màng:

Có những sai lầm của con cái, nếu cha mẹ không ngăn lại, thì chính gia đình sẽ là người trả giá.

Sáng hôm sau, bà làm một việc mà không ai ngờ tới.


Bà Hòa gọi điện cho Hà.

“Cô về Việt Nam ngay.”

“Bác là ai?” Hà hỏi.

“Mẹ của Hùng.”

Đầu dây bên kia im lặng.

“Nếu cô còn chút lương tâm, thì về ngay. Tôi sẽ nói cho cô biết cô đang phá nát cuộc đời ai.”

Hà cười nhạt:

“Bác nói gì vậy? Con với anh Hùng chỉ đi du lịch vì con trai thôi.”

“Cô biết con dâu tôi đang nằm viện không?”

Im lặng.

“Cô biết tiền viện phí ai đang trả không?”

Im lặng kéo dài.

“Nếu cô không về, tôi sẽ làm cho cả nhà này không ai yên ổn.”

Giọng bà Hòa trầm xuống, lạnh lẽo.

Lần đầu tiên, Hà thấy sợ.


Ba ngày sau, Hùng nhận được cuộc gọi từ quê.

Bà Hòa chỉ nói một câu:

“Nếu mày không về ngay, mày đừng nhận tao là mẹ nữa.”

Hùng hoảng hốt.

Anh vội vã cắt ngắn chuyến đi, bay về Việt Nam.

Khi anh bước vào bệnh viện, nhìn thấy mẹ già ngồi bên giường Lan, còn Lan thì gầy yếu đến mức gần như không nhận ra, Hùng đứng chết lặng.

Anh quỳ xuống.

Không ai bảo anh làm thế.

Anh quỳ vì lần đầu tiên trong đời, anh thấy sợ mất tất cả.


Những ngày sau đó là chuỗi ngày Hùng sống trong ám ảnh.

Anh đưa Lan đi điều trị tích cực. Anh bán chiếc xe ô tô để trả viện phí. Anh xin nghỉ việc dài hạn để chăm sóc vợ.

Hà gửi tin nhắn xin lỗi Lan.

Lan không trả lời.

Bà Hòa dọn lên ở cùng vợ chồng con trai.

Bà nói một câu rất đơn giản:

“Từ giờ, tao ở đây để coi thằng này còn làm được chuyện gì khốn nạn nữa không.”

Hùng cúi đầu.


Một năm sau.

Lan hồi phục.

Cô mở lại tiệm hoa nhỏ dưới chân chung cư. Hùng mỗi chiều đều ghé qua đón vợ về. Anh không còn giấu điện thoại. Không còn những chuyến đi mập mờ.

Bà Hòa bế đứa cháu ngoại vừa tròn ba tháng tuổi, mắt rưng rưng.

Lan đứng nhìn cảnh đó, lòng nhẹ đi.

Cô biết, vết thương cũ không biến mất hoàn toàn.

Nhưng có những gia đình… phải trải qua sợ hãi, mất mát, và cả sự thức tỉnh muộn màng, mới học được cách yêu thương đúng.

Và lần này, Lan tin rằng:

👉 Bà đã đứng về phía cô.
👉 Gia đình này đã chọn lại con đường.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News