×
×

Mỗi ngày đưa vợ đi chợ đúng 100 nghìn vì sợ cô ấy bòn tiền đem về ngoại hết, tôi ngỡ ngàng khi thấy cảnh

Tôi vẫn thường tự hào rằng mình là người đàn ông biết tính toán. Sau ngày cưới, tôi bàn với vợ rằng tiền nong trong nhà nên do tôi giữ, để tránh tiêu xài phung phí hay đem cho nhà ngoại vay mượn. Vợ tôi — người phụ nữ nhỏ nhắn, ít nói — chỉ gật đầu, không cãi nửa lời.

Từ đó, mỗi sáng trước khi đi làm, tôi rút ví đưa cô đúng 100 nghìn:
– “Đi chợ mua gì thì mua, tiêu cho khéo nhé.”
Cô chỉ mỉm cười:
– “Vâng, anh.”

Năm này qua năm khác, 100 nghìn vẫn đủ. Nhà lúc nào cũng sạch sẽ, cơm canh tươm tất, áo quần thơm tho. Tôi thậm chí còn khoe với bạn bè:
– “Phụ nữ mà biết tiết kiệm như vợ tôi, hiếm lắm!”

Cô không bao giờ đòi hỏi, không kêu ca, không nhắc đến chuyện gửi tiền về ngoại. Tôi càng yên tâm. Thi thoảng bố mẹ vợ gọi lên, cô cũng chỉ nói dăm câu rồi cúp máy, bảo:
– “Nhà ngoại vẫn ổn anh ạ.”
Tôi cũng chẳng về, phần vì bận, phần vì sợ gặp cảnh nhờ vả.

Rồi một chiều đầu hè, bố vợ gọi:
– “Hai đứa về quê gấp, có chuyện muốn nói.”
Tôi chép miệng:
– “Lại tiền nong gì đây.”
Nhưng dù sao cũng là phép tắc, tôi đồng ý về.

Đường làng năm nay lạ lắm, bê tông sạch bóng, hai bên trồng hoa rực rỡ. Tôi nghĩ bụng chắc chính quyền đầu tư. Đến gần đầu ngõ, một ngôi nhà hai tầng sơn vàng rực, có cổng sắt lớn, camera an ninh sáng loáng, treo tấm biển nhỏ:
“Nhà ông bà Lành – bà Hà” — chính là tên bố mẹ vợ tôi.

Tôi khựng lại.
– “Ơ… nhà mình đổi rồi à?”
Vợ chỉ mỉm cười:
– “Vâng, nhà mới xây năm ngoái.”

Tôi chưa kịp hỏi thêm thì bố vợ từ trong sân bước ra, cười rạng rỡ:
– “Về rồi à con rể! Vào xem mẹ vợ con sắm sửa thế nào!”

Bên trong, mọi thứ mới tinh, từ tủ lạnh đến bàn ghế, gạch lát sáng bóng, sân sau có cả chuồng gà và dàn rau thủy canh. Tôi lắp bắp:
– “Bố mẹ… trúng số à?”

Mẹ vợ chỉ cười hiền:

– “Nhà này, vợ con lo hết! Nó còn gửi về mở quán tạp hóa, sắm xe máy cho bố mẹ nữa.”

Tôi bàng hoàng.
Năm năm qua, tôi giữ hết tiền lương của cô – mà thật ra, có lương đâu, vì cô nghỉ việc rồi. Vậy cô lấy đâu ra tiền gửi về?

Tối hôm đó, trên đường về, tôi hỏi:
– “Em lấy đâu ra tiền? Đừng nói là đi vay.”

Cô nhìn tôi, mắt sáng lạ kỳ:
– “Anh còn nhớ hồi em làm kế toán không? Trước khi nghỉ sinh, em vẫn giữ chút cổ phần trong công ty cũ. Sau này họ phát triển, chia cổ tức hằng năm. Em không nói vì sợ anh tự ái.”

Tôi chết lặng.
– “Rồi sao em không dùng tiền đó, mà để bố mẹ…?”
– “Vì em thấy anh luôn sợ bị người khác dựa dẫm, kể cả em. Em không muốn chứng minh bằng lời, chỉ muốn dùng hành động. Anh nghĩ mình là người nuôi cả nhà, nhưng thật ra, 5 năm nay, chính tiền em đầu tư đã âm thầm trả học phí cho con, mua bảo hiểm, và giữ ổn định mọi chi tiêu lớn nhỏ.”

Tôi im lặng. Tất cả cái “tự hào” của tôi sụp đổ trong phút chốc.
Người phụ nữ cầm 100 nghìn mỗi ngày ấy hóa ra không hề cam chịu – cô chọn im lặng để giữ bình yên, chứ không phải vì yếu đuối.

Tôi khẽ nói:
– “Anh xin lỗi… vì đã không nhìn thấy em.”
Cô mỉm cười, đưa tôi tờ giấy trong túi:
– “Em đã mua lại cổ phần, giờ anh đứng tên chung. Gia đình là của cả hai mà, đúng không?”

Tôi siết chặt tay cô.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy mình nhỏ bé, nhưng lòng lại thanh thản lạ thường — vì nhận ra: hạnh phúc thật sự không nằm ở việc ai cầm chìa khóa két sắt, mà là ai đang âm thầm giữ cả mái ấm này.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News