“Anh à, cố gắng chờ em nhé. Em đi làm khu công nghiệp tăng ca cả tháng trời cũng chỉ vì muốn có thêm tiền cho bố con mình.”
Vợ tôi nói đi làm khu công nghiệp nuôi chồng con – nào ngờ cùng lúc quen hai người đàn ông khác. Vợ tôi 27 tuổi – luôn nói một câu mà mỗi lần nghe, tim tôi lại nh;;ói lên vì th-ương.
Những lúc cô ấy nói vậy, con tôi – con trai mới 3 tuổi – thường chạy lại ôm chân mẹ, ngước lên cười ngây thơ. Còn tôi thì x;;ót x;;a. Tôi làm việc tự do, thu nhập bấp bênh, còn vợ thì vào nhà máy làm công nhân vì “ổn định hơn”.
Ngày nào cũng thế, 5 giờ chiều, tôi lại bế con ra đứng trước cổng khu công nghiệp, chen giữa dòng người đông đúc. Đứa nhỏ thì cứ đứng đó, mắt dõi tìm hình bóng mẹ.
Và mỗi lần H. xuất hiện, áo khoác mỏng thấm mồ hôi, đôi vai n-ặng tr-ĩu… tôi lại thấy mình có lỗi, tự nhủ phải thương vợ nhiều hơn.
Tôi từng nghĩ, người phụ nữ ấy – với dáng người nhỏ nhắn nhưng chăm chỉ, chịu thương chịu khó – là may mắn lớn nhất đời tôi.
Nhưng hóa ra… tôi đã ả;o t;ưởng.
Hôm đó, vợ để quên điện thoại trên bàn phòng khách. Cô ấy đang tắm, con thì đã ngủ. Tôi định bế con vào phòng, nhưng đúng lúc ấy màn hình điện thoại sáng lên, hiện tin nhắn Messenger.
Ban đầu tôi chỉ vô tình liếc qua – thật lòng là tôi không có thói quen xem trộm điện thoại vợ.
Nhưng dòng chữ hiện trên màn hình khiến tôi đứng sững:
– “Hôm nay nhớ em quá… mai em lại ghé anh không?”
Tôi nghĩ mình hoa mắt. Nhưng tin nhắn vẫn nằm đó, rành rành như ai đó t;;át th;;ẳng vào mặt.
Tôi ngồi ph;ịch xuống ghế, tay r;;un r;;un. Một phút sau, thêm một tin nhắn khác bật lên từ… một người đàn ông khác:
– “Ngủ chưa, người thương của anh?”
“Người thương của anh”?
“Anh nhớ em”?
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm giác như có người b;;óp ch;;ặt lấy ng;ực mình.
Tôi kéo điện thoại lại gần, mở màn hình. Không có mật khẩu. Hoặc có thể cô ấy quá vội vàng rồi quên khóa.
Tôi kéo xuống xem tiếp. Những đoạn tin nhắn dài. Những lời hẹn hò. Những câu n–ũng n–ịu. Thậm chí có ảnh chụp cùng nhau trong một quán ăn gần khu công nghiệp.
Tôi không tin vào mắt mình nữa.
Người phụ nữ buổi sáng còn nói “đi tăng ca mệt lắm”, tối lại còn nhắn:
“Hôm nay vui thật… giá như được ở thêm với anh.”
Tôi muốn h;;ét lên, muốn đ;;ập nát cái đ;iện thoại, nhưng lại sợ đ–ánh thức con. Thế là tôi chỉ ngồi đó, lặng im như một cái bóng.
Khi vợ bước ra từ nhà tắm, thấy tôi cầm điện thoại của cô ấy, mặt cô ấy trắng b;ệch. Không giải thích, không thanh minh, không c;ãi. Chỉ cúi đầu, run l;;ẩy b;;ẩy.
Tôi hỏi đúng một câu:
“Bao lâu rồi?”
Vợ tôi im lặng.
Tôi lùi lại một bước, nói như người vừa bị r;;út hết m;;áu trong người:
“Được. Từ mai, đừng trách tôi thay đổi.”
Đêm đó, tôi nằm bên cạnh con, mở mắt đến sáng. Tôi không khóc. Không nổi giận. Chỉ thấy một thứ lạnh buốt chạy dọc sống lưng – cảm giác của người đàn ông bị phản bội đến tận cùng.
6 giờ sáng hôm sau, tôi dậy sớm, mặc áo tử tế, bế con gửi bà ngoại rồi đi thẳng đến cổng khu công nghiệp.
Trời se lạnh. Sương còn phủ đầy những mái tôn của dãy nhà xưởng. Công nhân đ-ổ về như dòng nước, lỉnh kỉnh balo, hộp cơm, thẻ từ. Tiếng quẹt thẻ, tiếng loa gọi vào ca, tiếng máy ép thủy lực từ trong vọng ra… tất cả tạo nên một khung cảnh vừa ồn ào vừa trơ trọi.
Tôi đứng đó, ngay trước cổng chính – nơi vợ từng bước qua mỗi ngày. Và tôi đợi.
Khoảng 6h30, tôi thấy cô ấy đi tới. Vừa nhìn thấy tôi, H. giật mình như gặp phải bóng ma. Cô ấy bối rối:
– “Sao anh lại… đến đây?”
Tôi không trả lời, chỉ rút trong túi ra một xấp giấy mà tôi đã in suốt đêm:
bảng phân tích lương, thời gian tăng ca, và… lịch định vị GPS từ phần mềm theo dõi mà H. từng cài sẵn cho tôi để “an tâm”. Tôi tải lại dữ liệu và phát hiện: gần 70% “tăng ca” là tại… một khu trọ gần nhà máy.

Người xung quanh bắt đầu ngoái nhìn. Người này chạm tay người kia, xì xào nhỏ.
H. tái mặt.
Tôi nói, giọng bình thản đến khó hiểu:
“Em từng nói đi làm để nuôi chồng con. Nhưng thật ra em nuôi ai?”
H. bật khóc, nhưng tôi không để cô ấy nói tiếp.
Tôi đưa thêm một lá đơn – đơn xin nghỉ việc.
Tối qua tôi soạn sẵn, chỉ thiếu chữ ký của cô ấy.
– “Em ký đi. Em không cần phải diễn vai ‘người vợ tần tảo’ nữa. Từ giờ, em muốn sống sao thì sống, nhưng đừng lấy lý do đi làm để lừa dối anh và con.”
Cô ấy run đến mức bút rơi khỏi tay.
Tôi bồi thêm một câu cuối cùng – câu mà dường như người nghe cũng phải rùng mình:
“Anh không đánh ghen, không làm loạn, không hạ thấp em. Anh chỉ trả lại tự do cho người đã không còn thuộc về gia đình này.”
Những người công nhân xung quanh đứng im. Có người nhìn tôi thương cảm. Có người nhìn H. rồi lắc đầu.
H. quỵ xuống, ôm mặt khóc, nhưng tôi quay đi.
Tôi đã đau đủ rồi.
Tôi bước đi được vài chục mét thì nghe tiếng chân chạy phía sau. Một người đàn ông – khoảng hơn 30 tuổi – chạy tới, giữ tay tôi:
– “Anh… anh là chồng của H. đúng không?”
Tôi nhận ra anh ta chính là một trong hai người nhắn tin đêm qua.
Tôi siết chặt tay, tưởng mình sẽ mất bình tĩnh.
Nhưng người đàn ông ấy cúi đầu, giọng nghẹn:
– “Anh hiểu nhầm rồi. Tôi không biết cô ấy đã có gia đình. Cô ấy nói… cô ấy độc thân.”
Tôi đứng sững.
Anh ta tiếp tục:
– “Tôi chỉ gặp cô ấy vài lần, không hề biết chuyện. Còn người thứ hai… là bạn tôi. Họ… họ cũng bị lừa giống tôi.”
Tôi cảm giác mình bị rút hết sức lực.
Một người phụ nữ – vừa phản bội chồng, vừa lừa dối hai người đàn ông khác.
Một người phụ nữ – dùng những câu chuyện tội nghiệp về “đi làm nuôi chồng con” để hợp thức hóa những cuộc hẹn hò sau giờ tan ca.
Người đàn ông ấy nhìn tôi, nói câu cuối cùng:
– “Tôi xin lỗi. Tôi nghĩ… anh nên bảo vệ con của anh nhiều hơn. Cô ấy không phải người anh tưởng.”
Tôi im lặng. Có lẽ im lặng là điều duy nhất tôi làm được lúc ấy.
Chiều hôm đó, tôi đón con từ nhà ngoại. H. vẫn chưa về. Tôi đóng cửa lại, dọn hết đồ của cô ấy vào một chiếc vali. Không đập phá, không ném đi. Chỉ gọn ghẽ đặt trước cửa.
Tôi để lại một mảnh giấy:
“Khi nào ổn thì về gặp con. Còn với anh – đến đây là đủ.”
Buổi tối, tôi ôm con ngủ. Nhìn khuôn mặt ngây thơ ấy, tôi tự nhủ:
Mình không được gục.
Không được vì sai lầm của người khác mà biến con thành đứa trẻ mất cha, mất mẹ.
Tôi không chọn hận thù.
Tôi không chọn đánh ghen.
Tôi không chọn làm lớn chuyện ở cổng khu công nghiệp để hả giận.
Tôi chỉ chọn một cách… tỉnh táo nhất có thể của một người đàn ông bị phản bội:
Kết thúc – nhưng không làm mất đi sự bình yên của con.
Không phải người nào nói “vì gia đình” cũng thật sự sống vì gia đình.
Không phải ai đi làm khu công nghiệp cũng vất vả vì chồng con.
Không phải sự im lặng nào cũng là sự nhẫn nhịn – đôi khi nó là lời thú nhận rõ ràng nhất.
Và không phải người đàn ông nào bị phản bội cũng chọn ầm ĩ. Có người chọn đứng trước cổng nhà máy – nơi bắt đầu những lời dối trá – để kết thúc tất cả bằng sự tỉnh táo.
Tôi – một người đàn ông bình thường – chỉ rút ra một điều:
Đàn ông không sợ nghèo, chỉ sợ đặt niềm tin sai chỗ.
Vì một khi lòng tin đã chết – thì tình yêu cũng không thể sống.